- Ha ha! Trời không tuyệt đường người!

Dư Hành Tử đột nhiên hét to một tiếng, khoa chân múa tay, liên tục chắp tay với Quảng Tề Tử,

- Hi vọng! Hi vọng! Trên người tiểu tử này chắc chắn có trọng bảo hộ thân mà tổ sư của Huyền Thiên môn ta để lại, cho nên mới mau mắn không chết! Công pháp của Huyền Thiên môn ta vẫn còn! Ha ha! Chúng ta chỉ cần vây ở đây, đợi lúc cương phong yếu bớt thì có thể bắt sống được hắn. Tất cả, mất đi rồi lại được!

Lời nói của Dư Hành Tử khiến cho mọi người từ trong thất thần phục hồi tinh thần, đã có người lấy tay vỗ trán, thầm thấy may mắn không thôi. Quảng Tề Tử vội hỏi:

- Chư vị trưởng lão môn hạ, từ hôm nay trở đi sẽ luân phiên canh giữ ở đây, không được lơ là một giây một phút.

Trong Huyền Thiên tháp, Lâm Nhất nằm trên đất không nhúc nhích, lân giáp trải khắp toàn thân cũng từ từ biến mất.

Lần đầu gặp nhau là ở làng chài bờ biển. Trong sương thần xuất hiện một nữ tử trẻ tuổi, áo trắng như tuyết, đôi mắt to tròn, long lanh như nước thu, xoáy lê thoáng hiện trên má. Nàng ta vừa cười, xinh đẹp thiên thành lại không nhiễm lấy một hạt bụi nhỏ, rung động lòng người. . .

- Tuổi không lớn mà tu vi rất khá! Ha ha!

Đây là câu đầu tiên nàng ta nói với mình.

Lần sau gặp lại là ở phế tích của một cung điện. Hắn nói hắn gặp phải nỗi khổ thất tình, một bước phàm trần. Nàng ta nói nhân tính chỉ là do bị thất tình lục dục làm khốn đốn.

Nàng ta đúng lúc cứu mình, mà mình lại cứu nàng ta. Nàng ta từng nói, kỳ ngộ trùng hợp chính là cơ duyên. Thế là hai người vốn nhờ cơ duyên mà tới với nhau, sau khi luân phiên gặp kiếp nạn sẽ bay qua lạch trời.

Sơn dã thắng cảnh, bạn tốt bầu bạn, dựa lan can nghe gió, uống chút rượu nhạt, tao nhã biết bao! Còn cầu gì nữa! Khuôn mặt xinh đẹp đó của nàng ta minh diễm động lòng người. Thần thái của nàng ta lộ vẻ bướng bỉnh, xoáy lê bên má, rung động lòng người. . . Nàng ta và hắn bịn rịn trong sơn thủy.

Nàng ta vì hắn mà chảy hết máu trên người. Ngươi giữ kiếp này, ta đợi kiếp sau, đừng quên Kỳ Nhi.



- Kỳ Nhi.

Giống như một tiếng rên phát ra từ tận đáy lòng, miệng Lâm Nhất vừa động, máu từ khóe miệng chậm rãi chảy ra. Sau đó, hắn nhíu mày, thần sắc đau khổ.

Mất mát, thì ra là đau đớn như vậy!

....

Lâm Nhất nằm trên mặt đất chừng nửa tháng mới từ từ tỉnh dậy. Hắn đứng lên, lao về phía cửa đá của Huyền Thiên tháp, yên lặng ngồi một mình, buồn bã đau khổ. Lan Kỳ Nhi đi rồi, giống như một làn khói nhẹ đó, vô tung vô tích, chỉ có ký ức ngày xưa và những lời nói trước khi đi vẫn mơ hồ vô chừng trong đầu.

Ba tháng, Lâm Nhất cứ như vậy ngây ngốc ngồi đó, không nhúc nhích. Hắn hình dung tiều tụy, cả người lăng loạn, áo xanh rách nát còn vương vết máu. Mà ở ngoài hơn mười trượng, bốn vị tu sĩ Kim Đan Huyền Thiên môn đứng hướng về cửa đá của Huyền Thiên mà thủ.

Thờ ơ với tình hình ngoài cửa, Lâm Nhất vẫn sao vào trong bi thống. Hắn vẫn như tượng gỗ, vẻ mặt đờ đẫn.

Ta chỉ tin kiếp này, ngươi muốn đợi kiếp sau. Kiếp này của ta bị nhốt thế này, kiếp sau của ngươi thì ở phương nào. Ta là một nam nhân lại phải nhờ một nữ tử như ngươi che chở, chết thay cho ta.

Cúi đầu thật sâu, hồi lâu, Lâm Nhất cầm Tử Kim Hồ Lô ngửa đầu uống. Rượu chảy xuống mặt, hắn không để ý, chỉ muốn dùng rượu mạnh để tiêu đi tình sâu, xóa nhòa hối hận.

Đối với tình yêu nam nữ, Lâm Nhất thủy chung ngây thơ không hiểu. Thích nhau là tâm sinh thân cận. Hắn đối với Tô Tuyết Vân như vậy, đối với Lan Kỳ Nhi cũng như vậy. Đó là một loại tình cảm tự nhiên mà thân thiết, thuần túy mà không có tạp niệm.

Khi một nữ tử chết thay cho ngươi, đây là một loại rung động tâm hồn, đây là một loại đau đớn không thể chịu đựng! Mà khi hô lên một tiếng 'Kỳ nhi', hồn thơm đã ra đi, tình này đã thành hồi ức!

Khi mất đi thật sự rất đau!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play