Cổ Thiên Thạch cùng Lâm Nhất cùng uống ba bát liền kêu thoải mái. Y thấy thiếu niên này đã uống ba vò rượu, mười lăm lít rượu lót bụng, bây giờ lại uống thêm ba chén lớn mà vẻ mặt vẫn bình thường, ánh mắt vẫn sáng ngời thì không khỏi khen ngợi tửu lượng của hắn.
- Cổ huynh quá khen, tại hạ chẳng qua cũng chỉ có một bụng rượu, có thể rót thêm chút rượu mà thôi.
Lâm Nhất xua tay khẽ cười nói, lại giơ chén rượu lên:
- Tiểu đệ cũng kính Lý huynh một chén!
- Ha ha, Lâm huynh đệ cất nhắc rồi, mời!
Lý Khai cười híp mắt lại. Y khom người nâng chén ra hiệu, sau đó uống rất dứt khoát.
- Không biết Lâm huynh đệ nguyên quán ở đâu vậy?
Lý Khai để chén rượu xuống, vẻ tươi cười không đổi, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất với vẻ thân thiết.
- Đúng vậy, nghe khẩu âm của Lâm huynh đệ thì không phải là người địa phương.
Cổ Thiên Thạch cũng tò mò hỏi.
Lâm Nhất nhìn sâu vào Lý Khai, nhếch môi cười nói:
- Tiểu đệ là người huyện Tứ Bình, chỉ có một mình, lúc này đang ở tạm tiêu cục Long Thành.
- A! Tiêu cục Long Thành này thật sự không đơn giản!
Đôi mắt nhỏ của Lý Khai lóe sáng, tiếp lời.
- Tiểu đệ còn không biết hai vị huynh trưởng tới Tần thành có việc gì vậy?
Không để cho Lý Khai nhiều lời, Lâm Nhất thuận miệng hỏi ngược lại.
- Ta nghe Lý Khai huynh đệ từng nói qua, đã sắp tới ngày Thiên Long phái này tuyển đệ tử. Cổ mỗ cùng huynh đệ tới đây xem náo nhiệt.
Cổ Thiên Thạch nói thẳng.
Lý Khai nhíu mày, lập tức nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất và yếu ớt nói:
- Đúng vậy, Thiên Long phái mười năm mới thu đệ tử một lần, tuy nhiên phong cảnh của Tần thành thực sự không tệ, hì hì!
Thấy Lý Khai nói chuyện úp mở khiến Lâm Nhất không khỏi nhớ tới lời đồn đại trong chốn giang hồ, cùng với những thủ đoạn thấy lợi tối mắt mà mình được biết. Hắn âm thầm lắc đầu, trong miệng vẫn nói:
- Nơi này núi cao lại gần bờ, Tần Thủy chảy cuồn cuộn không ngừng, đúng là phong cảnh đẹp.
Trong lòng Lâm Nhất không thích giọng điệu nói chuyện của Lý Khai, mặc dù cảm giác Cổ Thiên Thạch không tệ nhưng hắn vẫn muốn mượn lời để rời đi.
- Đúng vậy! Ở trước mặt phong cảnh đẹp như vậy khiến cho bao nhiêu môn phái đều xoa tay, nóng lòng muốn thử. Đó là một cơ hội tốt!
Lý Khai nhìn chằm chằm vào chén rượu trong tay, giọng điệu khó nghe, chỉ là trên gương mặt y vẫn tươi cười, có vẻ quỷ dị nói không nên lời.
Lâm Nhất nhìn thấy vậy thì trong lòng thoáng động. Chỉ có điều, mình là một người mới đến Tần thành, nhất định phải làm cho y thất vọng rồi.
Nói chuyện với người có tâm cơ như vậy thật đúng là mệt chết đi được.
- Cổ huynh, tiểu đệ còn chưa biết nhiều về chuyện trong giang hồ, rất nhiều chuyện đều không hiểu được. Chỉ thấy Cổ huynh khí thế không tầm thường, nhất định là có võ công cao cường, hẳn quý môn phái cũng rất có tiếng ở trên giang hồ!
Người thành thật nói mò cũng có thể lừa chết người, đồng thời người thành thật khen cũng khiến cho người nghe thoải mái.
Lâm Nhất là người thành thật sao?
Cổ Thiên Thạch thấy nhìn vẻ ngoài Lâm Nhất còn phần mộc mạc, tửu lượng lại kinh người nên có thiện cảm. Người biết rượu ngon đều như vậy! Cộng thêm đối phương nói năng biết điều, trong lòng y lại càng thích.
Thiết Quyền môn cùng Thiết Thương Môn vốn cùng một sư tổ, bị người sau chia ra làm hai môn phái. Cổ Thiên Thạch cùng Lý Khai theo thứ tự là môn chủ của hai môn phái này.
Có nguồn gốc sâu xa này nên không trách khỏi hai người sẽ ở cùng một chỗ, lại không có dáng vẻ phục nhau.
Hai môn phái này thuộc về môn phái nhỏ trong rất nhiều môn phái trong chốn giang hồ. Vì chấn hưng môn phái, hai người cũng đã vắt óc tìm mưu kế, lo lắng hết lòng, chuyện này không cần phải nói. Nhưng môn phái truyền thừa là chết, muốn môn phái có thể phát dương quang đại thì cần phải dựa vào bản lĩnh của bản thân hai người.
Tuy nhiên có đường tắt để đi. Theo lời đồn đại trong giang hồ về thần binh cùng đan dược, hai người tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Xem ra, giang hồ vẫn luôn nổi sóng gió, chưa bao giờ từng bình yên.
Tăng cao võ công của bản thân là chuyện rất khó, nâng cao địa vị một môn phái trong giang hồ lại càng khó hơn!
Lâm Nhất cũng đồng tình cho cảnh ngộ môn phái của hai người, tuy nhiên vừa nghĩ tới Huyền Nguyên Quan, hắn không nhịn được mà âm thầm xúc động, chỉ cầu cho người cha con Thiên Phúc được bình an là tốt rồi!
Lâm Nhất uống xong một vò rượu cùng hai người lại từ biệt rời đi, làm cho Lý Khai buồn bã không vui.
Người trong giang hồ đều biết tới quan hệ giữa tiêu cục Long Thành cùng Thiên Long phái. Lý Khai muốn thông qua Lâm Nhất thám thính thêm một ít tin tức.
Bất đắc dĩ là Lâm Nhất ngậm miệng không nói, tất nhiên làm cho Lý Khai uổng phí tâm cơ.
Nếu như Lý Khai hiểu rõ tiểu tử nhà quê này còn không quen thuộc Thiên Long phái bằng mình thì không biết trong lòng sẽ có cảm tưởng gì.
Lâm Nhất rời khỏi tửu lâu đi về, ngẩng đầu thấy ven đường có một phường rượu thì mắt liền sáng lên. Không ngờ phía trên treo bảng hiệu của Thiên Thu Phức.
Hắn đi vào. Dù chưởng quỹ cùng tiểu nhị đều không phải người quen, nhưng Lâm Nhất vẫn vui vẻ móc ra bạc, mua hai bình lớn Thiên Thu Phúc. Trong túi Càn Khôn vẫn còn hai vò ban đầu. Bốn mươi lít Thiên Thu Phức ngâm thành linh tửu để uống, đúng là quá tuyệt!
Lâm Nhất đi tới tiêu cục Long Thành và tìm được cửa phụ.
Khi Lâm Nhất chắp tay chào người giữ cửa, định đi vào trong, bên tai đột nhiên nghe được có những tiếng vó ngựa vang lên. Hắn nhìn lại, thấy có hai nữ tử cưỡi ngựa đến trước cửa tiêu cục. Mộc quản gia vội vàng từ bên trong chạy ra, kính cẩn tiến tới đón.
Lâm Nhất âm thầm suy nghĩ, Hắn cười với người giữ cửa, nào ngờ nam tử giữ cửa nhìn hắn lắc đầu.
Trong lòng Lâm Nhất thoáng ngẩn người ra, vội vàng nói rõ sáng sớm mình mới ở bên trong ra ngoài. Nam tử giữ cửa vẫn thờ ơ, chỉ giơ tay về phía hắn, vẻ mặt không đổi hỏi:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT