Trong mật thất dưới lòng đất, Lâm Nhất vươn tay ra búng một cái, một luồng ánh sáng vàng bắn ra. Chính là Xích Kim Diễm Long, không còn là khí thế uy mãnh trước kia, mà hóa thành bộ dạng xinh xắn dài một thước, xuyên qua trận pháp tới thẳng lầu các, trong nháy mắt dập tắt ánh nến, lại đột nhiên chui xuống đất không thấy đâu.

Ánh sáng vàng về lại cánh tay, Lâm Nhất thầm nghĩ, Chính Dương Kim Long Thủ này đúng là không tồi, dùng pháp lực ngưng khí hóa hình, rất dễ sai khiến, muốn gì được nấy. Có lẽ đây mới là diện mạo vốn có của Kim Long Thủ! Một pháp môn phụ trợ, có thêm vài tia địa hỏa chi khí, lại sinh ra một số thứ cổ quái, được mình sử ra các hình dáng khác nhau. Bởi vậy có thể thấy được, pháp môn cố hữu mà tiền nhân khai sáng không phải là nhất thành bất biến. Giống như Tam Muội Chân Hỏa của mình, có địa hỏa chi khí của Xích Diễm Kim Long, cộng với một dòng kim quang kỳ dị của Kim Long kiếm, nó đã sinh ra biến dị. Là chân hỏa thì không sai, nhưng chưa chắc vẫn là Tam Muội Chân Hỏa!

Còn nữa, mấy chuyện Đông Phương Sóc vừa nói nghe thì như là luyên thuyên, nhưng không phải là không đúng chút nào. Người giang hồ không thấy bóng dáng? Nhóm người này ở đây tạo sóng tạo gió, dám mượn dùng sức của tu sĩ để làm xằng làm bậy, tội không thể tha; Tiên nhân ở đạo quán ngoài mấy trăm dặm thì không cần phải quản, trên đời này tiên nhân còn ít à? Mà hai người mặc đạo bào đó, chính là có việc mà tới đây? Xem ra mình đoán cũng không sai, cứ tiếp tục tránh đầu sóng ngọn gió thôi.

...

Khi bông liễu lại bay múa trong thành nhỏ, đã là tháng ba năm sau. Trong hậu trạch của Đông Phương gia, muôn hồng nghìn tía, chính là là xuân ý trêu người.

Trong tòa lầu các hẻo lánh ở Hậu trạch, cửa sổ hoa lộ ra vẻ thanh nhã mà u tĩnh, một thân ảnh xinh đẹp cầm tiêu mà đứng, mặt nghiêng mạn diệu đẹp như tranh, hết sức lịch sự tao nhã.

Một khúc tiêu nhẹ nhàng vang lên, có nước xuân thanh thoát róc rách, lại không mất đi vẻ uyển chuyển của gió xuân thổi vào mặt.

Trong mật thất dưới đất, Lâm Nhất nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí rồi chậm rãi mở mắt. Trong mắt tinh quang chợt lóe, thần sắc ngược lại vẫn như thường. Hắn nhìn về phía đống mảnh vụn linh thạch, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.

Diên cuồng thổ nạp, hết ngày này đến ngày khác hành công tu luyện, trải qua hơn nửa năm bế quan, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ cuối cùng cũng có chút thành tựu. Từ ngày Huyền Thiên tiên cảnh đóng cửa lần trước, đã trôi qua bao lâu rồi? Tám thán.

Trong tám tháng này, Lâm Nhất cơ hồ không lộ mặt ở hậu trạch Đông Phương gia, cho dù là Đông Phương Sóc không nhịn được lại tới lải nhải không ngừng, cũng không có ai để ý. Hắn cuối cùng mang theo vẻ mặt chán nán nói, lòng người khó đoán, thiên cơ khó dò! Còn lén nói thầm một câu, sư phụ này không nói gì, e là đã sớm chuồn mất rồi. Mà Đông Phương Yến thì vẫn trước sau như một, mỗi ngày đều ở trong lầu các lưu luyến quên về, lúc buồn ngủ thì chợp mắt một lúc, rồi lại mặt đỏ bừng lúng túng nhìn chung quanh. Dần dần, nàng ta càng trở nên trầm tĩnh hơn, chỉ độc có gương mặt là có thêm mấy phần buồn bã.

Tám tháng, cứ như vậy chỉ trôi qua trong chớp mắt, bình thản mà yên tĩnh. Mà Lâm Nhất biết rằng, tất cả những điều này chỉ thuộc về phàm nhân, chỉ thuộc về tiểu viện này, chứ không phải thuộc về hắn. Trước lúc bế quan, lại có mấy đạo thần thức trước sau lướt qua thị trấn Thần Uyên, nhưng lần này so với lần trước lại cường đại hơn, khiến cho hắn không thể không điên cuồng luyện công. Phần yên tĩnh thuộc về riêng mình vẫn còn quá xa xôi.

Đông Phương Sóc dắt một nữ tử xinh đẹp tới hoa viên trước lầu các, thấy muội tử ở trên lầu, hắn giả vờ không biết, chỉ mang theo nụ cười ôn hòa, che chở người bên cạnh, chỉ độc có khóe mắt là thỉnh thoảng lại lướt qua đây, thầm nghĩ, muội tử không phải là nhìn trúng sư phụ ta chứ? Sư phụ, ngươi thật sự là chuồn mất rồi à?

- Ối! Hoa đó có gai, đừng có làm bị thương ngón tay.



Đông Phương Sóc kinh hô một tiếng, khiến nữ tử xinh đẹp cười ngọt ngào, ngoan ngoãn gật đầu vâng theo. Nữ tử chắc đã có bốn năm tháng để thụ thai, chắc giờ đã có bầu rồi.

Nhìn bộ dạng tương thân tương ái của ca tẩu phía dưới, Đông Phương Yến trong lầu các sớm đã dừng thổi tiêu, đứng trước cửa sổ ngơ ngác xuất thần. Chợt nghe thấy động tĩnh phía sau, nàng ta giật mình quay đầu, lập tức lấy tay ôm ngực, kinh ngạc nói:

- Lâm công tử....

Lâm Nhất mỉm cười, chậm rãi tới trước cửa sổ. Đông Phương Sóc ở Trong hoa viên đã nhảy dựng lên, vén vạt áo chạy tới phía trước. Sau đó hắn lại vội quay lại, rất cẩn thận đỡ nữ tử xinh đẹp rời đi, không quên quay đầu để lộ khuôn mặt tươi cười mừng rỡ.

Cười cười lắc đầu, Lâm Nhất quay người ngồi lại xuống giường, nói:

- Nhiều ngày làm phiền Đông Phương cô nương...

Nói được một nửa, hắn lại gật đầu.

Đông Phương Yến hơi ngẩn ra, lặng lẽ quan sát người trẻ tuổi mặc thanh bào này, lập tức lộ ra thần sắc vui mừng. Nàng ta hơi cúi đầu, cảm khái nói:

- Hoa hữu nhân ngôn, nhân giải hoa ngữ, tiểu nữ tử hi vọng.... Công tử chắc là có lời muốn nói với đại ca ta, xin thứ không thể bồi tiếp...

Hoa hữu nhân ngôn, Lâm Nhất chưa chắc đã là người giải ngữ. Có điều, tâm tư của nữ nhi gia thì có thể đoán được!

Bóng dáng của Đông Phương Yến trong chớp mắt đã biến mất ở thang gác, lát sau thì Đông Phương Sóc thò ra, cười chạy tới gần nói:

- Sư phụ, vừa rồi chắc đã thấy phu nhân của ta. Ha ha!

Lâm Nhất cười cười, lấy ra mấy tấm da thú đưa tới, lại lấy ra mấy bình đan rồi phân phó:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play