Bỗng nhiên, Lâm Nhất nghĩ tới Tiên Nhân đỉnh, nhớ tới Ngô Đạo Tử lúc trước ở đạo quan chỉ tay lên trời. Lúc chưa phân rõ phải trái chỉ có thể dùng quả đấm của mình, dùng cương đao của mình.

Một người thấp kém nghèo túng, một người chính là tiên tử trong tiên môn chí tôn, nhưng lúc bất đắc dĩ, lời nói ra lại nhất trí như vậy.

Cho tới nay, ghi khắc giáo huấn của sư phụ, giữ bản tâm mà tự nhiên phát triển. Nhưng cũng đã quên, lúc bản tâm bị long đong nên làm như thế nào! Tâm không nhiễm một hạt bụi nhỏ mới có thể tự nhiên hành sự không bị gánh nặng.

Đại đạo đơn giản nhất, vô cùng chân thật, cũng vô cùng thông tục! Nếu luôn cố gắng không phải là sẽ không đánh mất bản tâm sao?

Việc đã đến nước này, hay là trước tiên tránh giới tu tiên mới thỏa đáng! Bây giờ, dịch dung rồi ẩn linh lực đi, tạm thời ẩn thân trong chốn phàm tục, yên lặng quan sát kỳ biến.

Sáng sớm ngày kế, Lâm Nhất liền cáo từ hai vợ chồng lão Kiều, cùng Mộc Đầu men theo đường mòn nông thôn, vội vã lên đường.

Hai người đi tới thôn lân cận, gặp một người đang chờ ở cửa thôn, chính là một tráng hán dáng vẻ ba, bốn mươi tuổi, nhìn qua mạnh mẽ hữu lực, từ xa liền vuốt hai cái râu mép cười ha ha. Người này hẳn là sư phụ trong miệng của Mộc Đầu, tên là Kiều Thiện, là tiêu sư của tiêu cục trấn trên. Lần này có việc về nhà, gã liền tiện đường dẫn theo cả Mộc Đầu, để đồ đệ tìm được một nơi làm việc.

Trông mặt mà bắt hình dong là chuyện thường tình trong thế tục. Nếu như huyễn hóa ra một người trung niên mang dáng vẻ thô bỉ đáng ghét, chưa chắc sẽ không gây sự chú ý tới người ta. Vì vậy, lần này Lâm Nhất dịch dung y theo dáng vẻ của Nguyên Phong, người có vẻ dễ nhìn hơn ban đầu rất nhiều. Huống chi, hai sư điệt cũng hời hợt, vẫn coi tướng mạo là quan trọng nhất.

Sáng sớm lúc rửa mặt, Lâm Nhất dứt khoát cất đạo kế đi, thay một cái búi tóc tầm thường dùng Long Thủ trâm gắn vào. Lúc này hắn lại có dáng vẻ vài phần thanh tú như thư sinh, làm sư phụ của Mộc Đầu nhìn thấy rất có hảo cảm.

Kiều Thiện là một người giang hồ, trời sinh tính tình hào sảng mà hay nói chuyện. sau khi ba người lần nữa lên đường, ông ta liền nhắc tới vài chuyện mà ông ta biết ở vùng lân cận với Lâm Nhất. Hai mươi dặm đường không xa, đang khi nói chuyện liền đến Kiều gia trấn.



Đây là một cái trấn nhỏ dựa vào một bên sông, đường phố song song với nước sông, bóng cây và phòng xá thành hàng. Sau khi qua cầu, đi xuyên đường hầm là tới chỗ tiêu cục Kiều gia.

Người ta đã tới nơi, Lâm Nhất mượn cơ hội cáo từ. bản thân Kiều Thiện có việc không tiện giữ lại, nói hai ngày sau sẽ áp tải lên thị trấn, đến lúc đó có thể kết bạn cùng đi. Gã đã coi đối phương thật sự là người đi du học, người sau không đồng ý cũng không từ chối, chắp tay từ biệt.

Sau khi Lâm Nhất chia tay với sư đồ Kiều Thiện liền một mình đi bộ ở trấn trên. Hắn tìm một cửa hàng thợ may, trước tiên đổi áo bào tro thành thanh sam, lại mua một cây ngọc trâm ở ven đường đổi long thủ trâm, lúc này mới tới một gian nhà trọ ở Kiều gia nhai khẩu, mướn một gian phòng hảo hạng để ở.

Gian phòng hảo hạng của nhà trọ Kiều gia ở lầu hai, cửa sổ sát đường, giường, bàn, ghế, đều đầy đủ cả, được cái sạch sẽ mà thoải mái. Sau khi phân phó một tiếng với tiểu nhị, Lâm Nhất liền đóng chặt cửa phòng, về sau đi tới giường, ngồi xuống.

Sắp sửa nhắm mắt điều tức, Lâm Nhất lại khẽ lắc đầu một cái, lấy Tử Kim hồ lô ra đổ rượu vào miệng. Lâu vậy tới nay, hành động đứng ngồi đều là dáng vẻ của tu sĩ, sớm đã thành thói quen. Mà bây giờ là ban ngày lại đi đóng cửa tĩnh tọa khi phố xá sầm uất, hiển nhiên là không thích hợp.

Nên tìm một chỗ hoang vắng không người trốn đi, hoặc mượn nơi phàm tục ồn ào để che giấu thân phận, vì thế, Lâm Nhất suy nghĩ hồi lâu. Nơi có điều kiện tốt nhất không đâu bằng linh mạch trong lòng đất gần Linh Cốc, nhưng hắn lúc này căn bản không dám ngự kiếm phi hành. Huống chi, nơi đó còn cách nơi này mười mấy vạn dặm. Cũng không thể vừa di chuyển vừa tránh né, ít nhất phải biết đại khái hướng đi của tiên môn. Cố nhiên, ẩn thân trong chốn phàm tục, vẫn có thể xem như là một giải pháp.

Đã tới đây, sau khi thay hình đổi dạng, Lâm Nhất hắn chính là một phàm nhân, không cần phải cố tình đi che giấu cái gì nữa. Chỗ này mơ hồ như núi rừng, nhưng lại mơ hồ như thành thị?

Bất đắc dĩ bĩu môi, Lâm Nhất cầm hồ lô rượu tới trước cửa sổ, nâng bình trông về phía xa.

Có lẽ bởi vì đường sông ngang dọc, không ngừng có đội thuyền qua lại, Kiều gia trấn vẫn có thể xem là một nơi náo nhiệt. Trong thần thức, một trăm hai trăm gia đình cùng người đi đường trên phố xá nhưng lại không có thân ảnh của tu sĩ. Đây là một trấn nhỏ chân chính của người phàm.

Phía cửa sổ có một cái cầu đá, có mấy người đang đi tới, đều ăn mặc tinh tế, khí độ ung dung. Một người đi ở trong đó chính là một lão giả râu tóc bạc phơ, đang được một tỳ nữ đỡ, rất hăng hái quan sát xung quanh. Ở một bên còn có hai người trẻ tuổi một nam một nữ đi cùng, thần thái vô cùng thân thiết. Phía sau có một người đàn ông trung niên đi theo, dáng vẻ của một hạ nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play