Nghĩ đến đây, Lâm Nhất không thể không cho rằng kỳ ngộ mà viên châu này mang tới mơ hồ đang trở thành một tai họa! Hắn không thể ngồi yên không quan tâm tới được!

Thu hồi hoàng chi, đôi tay của Lâm Nhất kết ấn, lần nữa nhập định hành công. Linh khí bốn phía tiến vào trong khí hải của cơ thể, lần nữa bị con kim long không chút khách khí thu nạp. Còn giọt linh dịch đáng thương kia của hắn thì không được chút lợi ích nào, chỉ có thể trừng trừng đứng trong không gian của viên châu.

Quả thế, cứ tiếp tục như thế nữa thì không được! Lâm Nhất lo lắng, tiếp tục hành công. Hắn muốn tách viên châu ra khỏi linh dịch, nhưng thần thức vừa chạm đến viên châu liền cảm thấy uy năng cường đại bức tới, làm hắn khó có thể thực hiện được.

Ba ngày sau, Lâm Nhất phí công mở mắt, gương mặt bất đắc dĩ. Hắn ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi lấy linh thạch ra bày ra Tụ Linh trận, sau đó linh khí càng tấn mãnh hơn tiến vào trong cơ thể. Lúc này, viên châu cũng không bài xích luồng thần thức ngoại lai quen thuộc này. Nhiều lần, con kim long thu nạp xong linh khí sau đó thì đã nhận ra dị dạng, gắt gao coi chừng giọt linh dịch, dáng vẻ không cho phép người khác chấm mút chút gì.

Ghê tởm! Ngươi thật sự đã đảo khách thành chủ rồi! Lâm Nhất âm thầm mắng một tiếng, đã thấy con kim long nho nhỏ trong viên châu đang mắng nhiếc, rõ ràng là dáng vẻ muốn chống cự tới cuối cùng. Không thể làm gì, hắn không khỏi tức giận trong lòng!

Đồ của bản thân ta, ta không tin không cướp lại được! Âm thầm nảy sinh suy nghĩ ác độc, Lâm Nhất cau mày nâng má, ở bên hồ nghĩ đối sách.

Hồ nước trong vắt, lại không biết dưới nước có những thứ gì. Hóa Long trì này tại sao lại có phương pháp hóa long chứ? Trong chốc lát tính toán, Lâm Nhất không tránh được miên man suy nghĩ. Lúc sau, hắn đứng dậy, suy nghĩ một chút rồi nhớ ra “Tị thủy chú”, bóp một cái thủ quyết rồi đi vào trong nước.

Hồ nước rất sâu, vừa động tâm niệm, Lâm Nhất đã tới độ sâu khoảng ba mươi trượng dưới đáy hồ. Dưới nước hơi ảm đạm, cũng không có gì trở ngại với thị lực. Bốn phía cũng không có bùn hay tạp vật gì, chỉ có đá cuội trải rộng, Ban đầu khi vào nước chưa có dị trạng gì, nhưng chỉ chốc lát sau đã phát hiện có linh lực không bình thường vọt tới. Thần sắc hắn khẽ động, khoanh chân ngồi xuống.

Thời gian một nén nhang qua đi, đang nhắm mắt ngồi đó, đuôi lông mày của Lâm Nhất rung động, thần sắc nghiêm trọng. Trong khí hải của cơ thể, con kim long nho nhỏ điên cuồng hút linh khí tới từ nước hồ, nhờ vào linh lực tẩm bổ, viên châu vốn dĩ màu trắng lại phát ra linh động có vẻ êm dịu, lại có ánh sáng kim sắc nhàn nhạt đang chầm chậm lưu chuyển.

Linh khí dị trạng trong nước này không khác gì so với linh lực ẩn chứa trong viên châu lắm, không khác nhau nên không trách được kim long lại hưng phấn như vậy. Mà quanh thân được tắm linh khí này cũng cực kỳ thư sướng. Xích Kim long văn lần nữa hiện ra, chạy không ngừng trên toàn thân.



Kim long kia chỉ lo thu nạp linh khí, không để ý tới việc thần thức xâm nhập làm Lâm Nhất thoáng an tâm. Rốt cục hắn đã tìm được giọt linh dịch của chính mình, vội vàng lấy thần thức vi dẫn khiến nó len lén chạy ra khỏi viên châu.

Trong ánh sáng kim sắc nhàn nhạt, linh lực bên trong viên châu dần dần tràn đầy. Linh dịch từng được con tiểu kim long coi là thứ tốt, lúc này có vẻ không còn quan trọng nữa. Trong chớp nhoáng, linh dịch thoát khỏi sự ràng buộc, trở về trong khí hải.

Lâm Nhất không dám khinh thường, bắn ra từng cấm chế quen thuộc, chia khí hải từ một thành hai nửa. Chỉ là hai nửa này có vẻ hơi xấu hổ. Viên châu chiếm cứ hơn phân nửa khí hải, còn chủ nhân vốn có thì chỉ có thể ủy khuất chiếm một khu vực nhỏ.

Thật bất đắc dĩ mà! Lâm Nhất âm thầm lắc đầu. Hắn không dám làm viên châu kích động, trước tiên chỉ có thể như vậy!

Ai bảo ngươi quá nhỏ bé chứ! Nhất định phải bị bắt nạt. Đợi một thời gian nữa, ta sẽ quyết tranh hơn thua với nó!

Cứ như vậy tự an ủi mình, khóe miệng Lâm Nhất nở nụ cười gượng! May mắn là đã thực hiện được kế này, cũng bỏ xuống được một mối tâm sự. Từ khi tu hành tới nay luôn gặp phải chuyện khó xử như thế. Hắn bất đắc dĩ, phải thuận theo nhưng vẫn có thứ khó có thể chống lại. Đường cứ như vậy càng chạy càng xa...

Viên châu vẫn luôn không ngừng hút vào linh khí. Lâm Nhất cũng không ngừng hành công, mượn cơ hội rèn luyện tu vi của bản thân. Giọt linh dịch Trúc Cơ kia nhờ vào linh khí uẩn dưỡng, cuối cùng cũng có một góc hoạt động riêng không ngừng.

Lúc này trong cơ thể của Lâm Nhất có hai loại linh lực. Một đến từ viên châu, cường đại lại có vẻ ngang ngược; một đến từ linh dịch, ngay ngắn mà an hòa. Hai loại mạnh yếu khác nhau nhưng hàng rào rõ ràng, rồi lại bổ sung hỗ trợ lẫn nhau.

Tuy là có rất nhiều kiêng kỵ với viên châu, nhưng lợi ích cũng không thể nghi ngờ gì. Cường kiện gân cốt, da thịt cứng cỏi có lực, làm Lâm Nhất dường như có thêm một tầng áo giáp phòng vệ, không sợ pháp khí bình thường uy hiếp. Ngoài ra, lúc thi triển thủ đoạn, nhờ vào linh lực cường đại ẩn chứa trong viên châu, nếu lần nữa đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, toàn thân thoát đi xác thực không hề khó!

Nhưng có vẻ chưa đủ chính là linh lực của viên châu cũng không thể cho mình sử dụng hoàn toàn! Chắc là do tu vi của bản thân không đủ, còn chưa thể khống chế được kim long. Cứ như vậy, hai loại linh lực trong cơ thể xem như là cùng tồn tại hài hòa, dáng vẻ tương đối cân bằng. Đây cũng là kết quả khi linh dịch chỉ chiếm giữ chưa tới ba phần trong khí hải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play