Trước mặt không xa, trên mặt Nhị Cẩu Tử lộ vẻ hưng phấn, đứng ở trước một quầy hàng.

Lâm Nhất đến gần và ngẩng đầu nhìn lên. Lãm Nguyệt Lâu? Ở cửa có mấy nữ tử mặc trang phục không kín đáo, làm điệu làm bộ, cười không ngừng. Nhị Cẩu Tử cảm thấy thú vị nên đứng một bên nhìn chăm chú.

Không ngờ được Nhị Cẩu Tử còn có ham mê như vậy.

Lâm Nhất tiến lên vỗ nhẹ lên vai gã.

- Ô! Huynh đệ ngươi đã tới rồi. Ngươi xem mấy tỷ muội này còn xinh hơn cả kỹ trại ở nông thôn, lại còn trắng mịn như vậy nữa. Hì hì!

Nhị Cẩu Tử kinh ngạc kêu lên, khi thấy là Lâm Nhất gã mặt mày rạng rỡ nói.

Lâm Nhất không nói gì chỉ liếc xéo không ngừng.

Nhị Cẩu Tử chột dạ, vội vàng cười nói:

- Lần trước tới Tần thành là đi dạo phố vào ban ngày nên không thấy! Ai biết được buổi tối người ta mới ra ngoài, hì hì!

- Vậy còn không tiến vào trong?

Lâm Nhất ra vẻ thúc giục.

- Đừng, Lâm Nhất huynh đệ, đây chính là khu vực tiêu tiền đấy! Ta còn phải để dành tiền cho nương ta cưới con dâu! Hơn nữa, ta còn không phải thuận tiện chờ ngươi sao? Hì hì!

Nhị Cẩu Tử lập tức đổi lại thành dáng vẻ người tốt.

Lâm Nhất phì cười, lắc đầu không ngừng.

- Ta tới Tần thành một chuyến cũng không dễ dàng gì! Như vậy cũng coi như được mở rộng tầm mắt không phải sao, huynh đệ ngươi nói xem!

Nhị Cẩu Tử ôm vai Lâm Nhất, trong lòng tạm thời quên đi dáng vẻ cao thâm khó dò của hắn. Lúc này, hai người nghiễm nhiên là một đôi huynh đệ tốt.

- Ngươi xem kìa, người áo đỏ kia... Ngươi xem a... Lại người kia, mặt tròn, chà chà! Gương mặt đúng là quá đẹp!

Hứng thú của Nhị Cẩu Tử vẫn không giảm, bình phẩm từ đầu đến chân.

Lâm Nhất cũng không để ý, mỉm cười, đứng chung cùng Nhị Cẩu Tử. Chỉ là ánh mắt của hắn trong suốt, hoàn toàn khác hẳn với ánh mắt sáng ngời của Nhị Cẩu Tử.



Đứng chung nghe Nhị Cẩu Tử nói một lúc, Lâm Nhất quyết định kéo gã rời đi.

Chợt có tiếng cười của nam nhân từ trong truyền đến, nghe tiếng ống bễ kèm theo tiếng thở dốc.

Đảo mắt đã thấy một ông lão năm mươi tuổi, da đen, mặt đầy nếp da, tay vuốt chòm râu dê, vui vẻ đi ra.

Một tú bà trắng ngấy cầm chiếc khăn tay mỏng đến đáng thương vung vẩy trong tay, xoay người như đuổi ruồi, chạy theo phía sau.

- Ta nói này Mộc gia, ông già rồi thì càng phải tới thường xuyên đấy! Ngân Bình cô nương mỗi ngày đều không thể thiếu ông được đâu!

Giọng nói chói tai ngân cao, cơ thể trắng trẻo đầy nỡ làm cho Nhị Cẩu Tử nổi da gà. Thấy ông lão đi về phía mình, gã vội vàng lùi lại phía sau.

Tú bà nịnh nọt làm cho lão già da đen thoải mái gật đầu, nói chuyện kèm theo tiếng thở dốc:

- Ma ma không cần tiễn xa, mỗi ngày Mộc mỗ đều sẽ tới!

- Ôi! Mộc gia là khách quý, là nhân vật lớn! Tiểu nữ tử nên tiễn, nên tiễn!

Tú bà rung rung tấm vải mỏng, lại hô một tiếng chói tai:

- Nhanh đánh xe tới đây. Tiểu tử nghèo trước mặt tránh ra cho lão nương ta!

Nhị Cẩu Tử nhìn một lúc cũng biết những người này không dễ chọc. Gã xem cũng đã nghiền, thức thời liền tránh ra, không ngờ vẫn bị người quát mắng như vậy.

Dưới chân Nhị Cẩu Tử do dự, vẻ mặt tức giận và không cam lòng nhìn tú bà.

Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, thản nhiên như trước mắt không có gì vậy.

Tú bà kêu gào phủ đầy phấn trắng trên mặt bị chấn động tới mức bắn đầy ra. Mùi thơm nồng nặc phả vào mũi làm cho Lâm Nhất không nhịn được nhíu mày.

Lão già da đen được gọi là Mộc gia thấy một thiếu niên nông thôn mặc quần áo cũ vẫn còn đứng thẳng, không tránh không né thì trên mặt không khỏi lộ vẻ tức giận. Sắc mặt ông ta có chút chán ghét, đi về phía trước.

- Tiểu tử thối, tự tìm chết! Chó tốt đừng cản đường! Mau cút...

Tú bà trợn tròn mắt, nước bọt văng ra khắp nơi. Bà ta không có gây phiền phức cho Lâm Nhất nữa mà nâng ngón tay lên cao phất tấm khăn mỏng, đuổi theo lão già da đen, từng ngấn mỡ trên người giống như sóng Tần Thủy không ngừng lên xuống.

Vẻ mặt Lâm Nhất trầm xuống, trong ánh mắt chợt lạnh.



- Sao miệng tú bà này đầy phân vậy!

Phía sau Nhị Cẩu Tử tức giận bất bình.

Lâm Nhất thở nhẹ ra một hơi, ánh mắt dần dần khôi phục lại vẻ trong sáng vừa rồi. Khóe miệng hắn cười mai mỉa, khẽ nói:

- Nhìn đủ rồi, chúng ta trở về thôi!

Nói xong, hắn quay đầu bước đi.

- Ôi...? Lâm Nhất huynh đệ bỏ qua như vậy sao? Tú bà ghê tởm này thật đáng chết!

Nhị Cẩu Tử chửi bới một câu rồi vội vàng đuổi theo.

Thấy vẻ mặt Nhị Cẩu Tử vẫn không cam lòng, Lâm Nhất lắc đầu nói:

- Chó cắn ngươi một cái, lẽ nào ngươi còn cắn lại sao!

- Vậy... Ta lại đánh nó!

Nhị Cẩu Tử gãi đầu, oán hận nói.

- Đánh không chết nó, nó còn cắn ngươi.

Lâm Nhất cũng không quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía trước, thản nhiên nói.

- Vậy ta lại đánh chết nó!

Trên tay Nhị Cẩu Tử làm một tư thế bổ đao, nghiến răng nghiến lợi nói.

- Vậy ngươi đi đánh chết nó là được.

Lâm Nhất thuận miệng nói.

- Vậy... đánh chết nó? Bà ta! Ở đây đánh chết người sợ rằng không được đâu!

Nhị Cẩu Tử vò đầu bứt tai đi theo phía sau, lẩm bẩm. Trong giọng nói của gã có vẻ bất đắc dĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play