Có chút ngây dại! Giấc mơ của mục đồng có thể chính là giấc mộng của Lâm Nhất...
...
Vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy si ngốc ngồi ba ngày, khóe môi của Lâm Nhất nhếch lên nở nụ cười không màng tới danh lợi, dường như vĩnh viễn không tỉnh lại được. Hắn theo đứa bé kia lên núi gặp hổ, xuống biển bắt rồng, ở trong hoang mạc tuyên cổ trường tồn tận tình rong ruổi, hoành hành vô kỵ trong rừng rậm man hoang. Đứa bé kia dường như chính là hắn, mà hắn cũng hóa thân làm đứa bé kia, hòa làm một thể với thế giới, trở thành chúa tể. Chỉ có điều chúa tể là thiên địa này hay là bản thân mình...?
- Không ổn! Giới Trung Thiên sinh biến rồi!
Lâm Nhất đang đắm chìm trong suy tưởng bỗng cảm thấy dưới thân có một trận rung lắc kịch liệt, hắn bỗng nhiên tỉnh hồn lại, lại thấy tu sĩ bốn phía đã nhao nhao đứng dậy, kim quang ở phía trước đã mờ đi rất nhiều, trong khoảnh khắc, lầu các tiên gia cũng như mờ ảo dần, trở nên như tuyết sơn phi hồ, dần biến mất.
- Chư vị đồng đạo, mau mau rời đi...
Tu sĩ có lòng tốt đang lớn tiếng nhắc nhở, đã có người quay đầu chạy luôn, không kịp chờ ngự kiếm bay lên để có thể sớm thoát thân. Trước kia tiến lên một bước đã gian nan, hiện nay hoảng sợ vội vàng lui về phía sau như kinh hồng. Tuy Lâm Nhất ỷ vào tu vi, hoặc nói là thần thức không kém gì tu sĩ Trúc Cơ, mạnh mẽ đi ra ngoài hai ba mươi trượng, nhưng lúc này, so sánh với đám tu sĩ Trúc Cơ chân chính, hắn vẫn hơi có vẻ non nớt.
Chỉ mới qua thời gian một nháy mắt, thân thể Lâm Nhất lui về phía sau, bốn phía đã không có một bóng người. Còn lúc này, dưới chân đang run lên bần bật khiến người ta khó có thể đặt chân; tiên các mỹ miều xinh đẹp đã không còn; sắc trời vốn vàng óng bắt đầm ảm đạm âm u. Cùng lúc đó, mơ hồ có tiếng sấm sét truyền tới...
Thầm hô không ổn, Lâm Nhất vội vàng phóng người lên, không quên tìm kiếm chỗ của mấy vị đồng môn. Ngọc Lạc Y cũng không tệ lắm, lúc chạy không quên dẫn theo Mộc Thiên Viễn. Còn Ngô Thất thì đã sớm ngự kiếm bỏ chạy, chỉ để lại một bóng lưng vội vã.
Ngô Thất, Ngô tiền bối này, qua sông đoạn cầu cũng chỉ đến thế, người không biết gì sợ là sẽ bị ngươi hại chết rồi! Lâm Nhất không ngừng oán thầm, bất chấp không suy nghĩ nhiều nữa, lúc thân hình vừa nhảy lên, chỗ ban đầu đã vắng vẻ hoàn toàn. Huyền Minh Giới Trung Thiên cũng như mộng ảo vậy, dường như tỉnh lại từ trong ảo mộng, cứ như vậy trong đêm gió lạnh, lúc trời hửng sáng bỗng nhiên tan thành mây khói.
Mới vừa rồi còn có rất nhiều đồng đạo vây chung một chỗ, lúc này lại tán loạn như chim muông, chỉ còn lại Lâm Nhất cô độc ở đó, một mình ở trên cao vạn trượng, thần sắc đờ đẫn.
Tiếng sấm sét gió rền, tiếng rồng gầm, trong lòng Lâm Nhất thầm kêu khổ. Hủy thú vốn dĩ đã biến mất lại mơ hồ sắp tới. Lúc này không đi thì sẽ không thể thoát thân được nữa. Nhưng người ta đã ngự kiếm mà đi, còn mình thì phải làm thế nào đây? Mà thôi! Lúc cơ thể đang quặn lại vì lo lắng, hắn quyết tâm cởi áo ra vặn người một cái trên không trung, đầu lao xuống, dò xét giao long ở trong thức hải, thẳng tắp bay xuống.
Huyền Minh Giới Trung Thiên ngoài ý muốn xuất thế, dẫn tới việc rất nhiều tu sĩ đích thân tới. Lúc thấy tiên cảnh như thực như ảo lần nữa ẩn mình không thấy nữa, đối với cấm chế và Hủy thú, mọi người rất kiêng kỵ, lúc đang nhao nhao thoát đi, không ai còn cố để ý tới động tĩnh sau lưng được. Hành trình Tứ Cực sơn đã có rất nhiều thu hoạch, cũng có nhiều bí ẩn không muốn người ta biết được, còn phải tiếp tục tìm kiếm. Ai mà có thể ngờ lại có một đệ tử Luyện Khí vẫn bị kẹt trên bầu trời.
Chỉ có điều trong đám tu sĩ rời khỏi Giới Trung Thiên này, có một bạch y nữ tử không quên quay đầu thoáng nhìn lại. Chợt thấy hình bóng một người như phi điểu rơi xuống đất, nàng không khỏi ngạc nhiên, lập tức nghĩ tới điều gì mà hơi biến sắc mặt, mang theo một nữ tử khác bên người vội ngự kiếm bay xuống mặt đất. Tốc độ phi kiếm độn của cô gái này cực nhanh, trong một khoảnh khắc liền tới một chỗ trong núi, thuận tay ném người dẫn theo xuống dưới đất rồi liền bay nhanh đi.
Nữ tử bị ném xuống chính là Thu Thái Doanh, thầm nghĩ sư phụ vội vã đi như thế, xảy ra chuyện gì vậy? Tiển Phong vẫn luôn quấn quýt bên cạnh vừa đuổi tới đã thấy giai nhân nhanh chóng bay đi, không khỏi có chút hồ đồ. Gã dừng cơ thể trên phi kiếm, lập tức phát giác ra, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống.
Hướng mà vừa rồi Lan Kỳ Nhi thoáng nhìn, nói là vô ý, có lẽ là có lòng. Tên tiểu bối kia làm như thế nào mà tìm tới được Giới Trung Thiên, hẳn là do có người nào đó dẫn đi chứ? Cứ như vậy hữu ý vô tình thoáng nhìn lại khiến nàng ngạc nhiên không ngừng. Người khác đều là ngự kiếm, mặc dù số lượng đệ tử Luyện Khí không nhiều lắm, nhưng cũng có trưởng bối cùng đi. Nhưng Lâm Nhất này là thế nào? Cứ như vậy từ nơi cao vạn trượng đâm đầu xuống. Ngươi cho rằng ngươi là tiền bối Nguyên Anh kỳ, có thể ngự không mà đi sao?
Không đúng! Chỉ trong một giây, Lan Kỳ Nhi đã nhận ra dị trạng. Giới Trung Thiên đã không còn, người nọ không có chỗ đặt chân nữa nên mới sảy chân té xuống từ chỗ cao vạn trượng. Trưởng bối của hắn ở đâu? Sao lại mặc cho môn hạ đệ tử như vậy? Không ổn, Lâm Nhất này chẳng phải sẽ bị ngã chết sao?
Nghĩ đến đây, Lan Kỳ Nhi không kịp suy nghĩ nhiều mà vội bỏ lại Thu Thái Doanh rồi bay nhanh về hướng người mới rơi xuống như vẫn thạch ở phía xa.
Tư thế bay xuống của người nọ quá nhanh, phía dưới chính là một nơi thâm cốc. Nếu để người này bị té xuống, kết cục cuối cùng có thể tưởng được. Thân thể của tu sĩ Luyện Khí tuy nói có chỗ khác biệt với phàm thai nhưng hắn vẫn có nhục thân, nào chịu được hành hạ như thế?
Lam Kỳ Nhi liều lĩnh thúc giục linh lực, kiếm hồng dưới chân như lưu tinh, bay thẳng tới vùng thung lũng kia. Nhưng khi còn cách người nọ ngoài mười dặm, thế rơi xuống càng lúc càng nhanh. Tốc độ của phi kiếm chỉ sợ không còn kịp rồi.
Trong tình thế cấp bách, Lan Kỳ Nhi lấy ra một dải lụa trắng, lúc đang muốn mạnh mẽ xuất thủ giải cứu thì thân hình bỗng nhiên chậm lại, thần sắc kinh ngạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT