Sau khi mọi người trong tiêu cục thu xếp ổn thỏa thì trời đã tối.

Lâm Nhất nghĩ thầm, hẳn là bọn họ sẽ ngủ ngoài trời cả đêm nay.

Không ngờ tới, Xa Hải lớn giọng hô một tiếng, người cầm lái cầm sào dài chống xuống, thuyền lớn thoát khỏi chỗ nước cạn tiến vào dòng nước, theo dòng nước chậm rãi di chuyển.

Trong phút chốc, tốc độ của thuyền theo dòng lướt đi.

Hóa ra đây là muốn đi suốt đêm đường!

Trong lòng Lâm Nhất cảm thấy nghi ngờ. Nghe Nhị Cẩu Tử vừa nói, hắn mới biết khoảng trăm dặm phía trước không có chỗ nào nước xiết nguy hiểm, đường sông cũng rộng rãi.

Đến khi bóng đêm buông xuống, mặt trăng cũng leo lên tới đỉnh đầu, hai bờ sông cùng dãy núi tối đen như mực, trên mặt sông lấp lánh như dát một lớp bạc khiến thuyền cũng không đi nhầm đường được.

Chỉ có điều mấy người gặp nạn cũng không biết bị dòng nước xiết đẩy thi thể tới nơi nào, người trong tiêu cục cũng chỉ đành thôi tìm kiếm.

Hai chiếc thuyền xuôi dòng đi về phía trước một đêm, ngày hôm sau, Lâm Nhất được Xa Hải mời lên thuyền phía trước.

Chuyện xảy ra lúc trước khiến Xa Hải có chút lo lắng cũng là đương nhiên. Lâm Nhất cũng không từ chối điều này. Khi thuyền lại đi vào bãi nguy hiểm, trong tay hắn cầm sào dài ở đuôi thuyền giúp khống chế phương hướng tiến lên.

Dưới chân Lâm Nhất như mọc rễ, trên tay có sức lớn có thể cầm thuyền nâng vật nặng dễ dàng, làm cho mọi người càng thêm kính nể người thiếu niên này!

Dọc đường đi xuôi gió xuôi nước cũng không có chuyện gì, tâm trạng nặng nề của mọi người cũng trở nên tốt đẹp hơn.

Khi mặt nước được nhuộm thành một lớp dát vàng thì mặt sông trước mắt đột nhiên rộng đến hơn hai mươi trượng. Trên mặt nước có từng cánh buồm xuyên qua không ngừng. Bên bờ có các gian nhà cao thấp khác nhau nối tiếp san sát.

Hai chiếc thuyền chưa tới gần bờ đã ghe có một tiếng mõ vang lên. Bên bờ có một chiếc thuyền nhỏ giống như những con cá trạch lao ra từ trong rất nhiều đội thuyền lao. Phía trên có một nam tử mặc áo đen dùng tay ra hiệu và quay đầu rời đi. Hai chiếc thuyền của tiêu cục chậm rãi đi theo, cặp vào bến tàu.



Lâm Nhất không hiểu liếc nhìn Viên Phượng Minh bên cạnh.

- Bến tàu ở đây đều thuộc Bài bang quản lý, đội thuyền cặp bờ cùng dỡ hàng hóa đều phải nghe theo sự sắp xếp của Bài bang.

Viên Phượng Minh khẽ giải thích, giọng điệu có phần bất đắc dĩ.

Quả nhiên giống như lời Viên Phượng Minh nói, thuyền vừa cặp bờ, một đám nam tử áo đen đã bắc ván cầu. Người trong tiêu cục tập mãi thành quen, tất cả đều thu dọn đồ lên bờ. Mà những nam tử áo đen kia cũng nhanh chóng chuyển hàng hóa lên bên bờ. Bên bờ từ đã có một dãy xe ngựa chờ từ lâu.

Xa Hải cùng mấy tên thủ hạ vội vàng qua xem, thấy hàng hóa được chất lên trên xe ngựa xong thì móc ra một thỏi bạc, đưa cho người áo đen dẫn đầu. Sau đó hắn vung cánh tay lên và hét một tiếng, dẫn theo đám người theo xe ngựa rời đi.

Tần thành được xây trong nước nên tường thành cao hơn so với Tứ Bình một trượng, một vòng tường thành sợ phải hơn mười dặm, trên cửa thành có hai chữ "Tần Thành" đầy nghiêm túc lại nặng nề.

Đoàn người theo xe ngựa cúi đầu chạy đi. Chỉ có thần thái Lâm Nhất sáng láng, không ngừng quan sát khắp nơi, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò.

Bọn họ không để ý tới một đường bôn ba mệt nhọc, tiếp theo lại di chuyển không ngừng tới giao hàng hóa. Sau khi tìm một khách sạn, lúc này mọi người mới thở ra một hơi.

Sau khi mọi người rửa mặt xong, Lâm Nhất theo mọi người ăn cơm tối, lại bị Nhị Cẩu Tử lôi đi, nói muốn đi dạo trên đường. Hai người mới ra khỏi cửa khách sạn, đã bị Viên Phượng Minh gọi lại.

Lâm Nhất không thể làm gì khác hơn là toét miệng cười, ra hiệu Nhị Cẩu Tử đi trước, mình sẽ tới sau.

- Không biết Viên tỷ gọi ta có chuyện gì?

Xa Hải cùng Viên Phượng Minh đứng chung, trong tay cầm ít hộp quà.

Viên Phượng Minh liếc nhìn Xa Hải nói:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play