Thời điểm ở trên biển, Lan Kỳ Nhi cũng bắn ra hỏa diễm như vậy, trong nháy mắt thiêu một con thủy quái to lớn thành tro tàn. Thì ra là như vậy, Lâm Nhất âm thầm hít một hơi khí lạnh, lúc này mới hiểu rõ mình yếu như thế nào. Xem ra, vẫn là đánh giá thấp thủ đoạn của tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Đối mặt Tam Muội Chân Hỏa kia, hắn không hề có kế sách ứng đối. Kế sách hiện thời, là ngồi chờ chết sao?

Khách lạt... hai tiếng nổ vang, uy thế của Ngọc Xà Phù đã hết, vỡ thành mảnh ngọc. Cái kia bị trói buộc phi kiếm đắc thế, vù một tiếng hào quang chói lọi.

Sau đó Lâm Nhất dịch dung, thần sắc bất biến, chỉ có trong con ngươi lóe lên hàn quang. Quản không được nhiều như vậy, nếu khó địch nổi đối thủ, trốn không thoát cũng phải trốn! Hắn tung hai tấm Ngọc Xà Phù, thân hình lóe lên, vội chạy về phía xa.

Lão giả không để ý lắm hừ một tiếng, triệu hồi phi kiếm, đột nhiên bay tới chỗ cao. Thoát thoát Ngọc Xà Phù dây dưa, sau đó kéo kiếm hồng đuổi theo.

Trong thần thức, lão giả kia thoáng tới gần. Trước mắt đã dùng hết toàn lực, nhưng căn bản không thoát được đối thủ truy sát. Lâm Nhất âm thầm cắn răng, dương tay tung ra hai mảnh ngọc phù để kéo dài chốc lát. Phía trước là một ngọn núi, sau núi có người?

Đã không kịp nghĩ nhiều, mũi chân đạp mạnh hư không, Lâm Nhất như một con đại điểu lướt qua núi, hai chân chưa rơi xuống đất, thần sắc hắn hơi động, rồi lại lăng không hư đạp, vội vàng chạy đi.

Sau núi có năm sáu tu sĩ đang nghỉ ngơi, thấy có người ngự phong mà đến, giữa không trung còn có một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đuổi sát không buông, mấy người này tò mò, dồn dập đứng dậy quan sát.

Một tu sĩ Luyện Khí kỳ nho nhỏ, trên người sao có nhiều Ngọc Xà Phù như vậy? Vật ấy khá là khó chơi, lão giả áo đen chỉ có thể đi vòng, né qua hai ngọc xà ngăn cản. Thấy được phía trước có mấy tu sĩ, thần sắc hắn do dự, cuối cùng vẫn không có buông tha đuổi giết.

Chỉ mấy tức, Lâm Nhất đã chạy đến phụ cận mấy tu sĩ kia, nhưng bỗng nhiên dừng bước. Vì sao? Mấy người này là tu sĩ của Chính Dương Tông, người cầm đầu chính là Ngô Thất và một tiền bối Trúc Cơ kỳ khác, bốn người còn lại đều là đệ tử Luyện Khí kỳ của Chính Dương Tông, La Dật cũng ở trong đó.

Vừa đứng vững thân hình, Lâm Nhất liền muốn mở miệng cầu cứu, nhưng trong lòng không khỏi khó xử! Lúc này hắn dịch dung, đã biến thành người trung niên, cho dù biểu lộ thân phận, lấy bản tính của Ngô chấp sự, chỉ sợ là khó lòng giãi bày. Mà chỉ dừng lại một chút, lão giả áo đen kia đã đến phía sau.

- Bái kiến hai vị tiền bối cùng các đạo hữu!

Bị ép bất đắc dĩ, Lâm Nhất vẫn phải chắp tay, trong lòng hi vọng lão giả kia có thể e dè, quay đầu rời đi.



Lão giả thấy Lâm Nhất nói chuyện với những người kia, nhất thời không rõ ý tưởng, ở ngoài hơn mười trượng hạ xuống thân hình, trong thần sắc mang theo vài phần nghi hoặc.

Ngô Thất liếc nhìn Lâm Nhất, chưa làm ra phản ứng, mà nhìn về phía lão giả chắp tay, cười nói:

- Chính Dương Tông Ngô Thất, gặp gỡ vị đạo hữu này!

Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác, kể cả đám người La Dật cũng nhìn lão giả kia, không hề để người ở phụ cận vào trong mắt.

Thấy thế, Lâm Nhất thầm thở dài một tiếng, chỉ nghe lão giả kia mở miệng nói:

- Hắc Sơn Tông Mạc Chi Dư, đang tập nã một tiểu tặc ngỗ nghịch, chẳng lẽ mấy vị đồng đạo muốn nhúng tay sao?

Thần sắc lão giả kiêu căng, lời nói dối gạt người, làm cho sắc mặt Ngô Thất lúng túng. Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác sắc mặt cũng không dễ nhìn, mà La Dật và ba vị sư huynh đệ thì không dám nói gì, chỉ có thể âm thầm khó chịu.

- Nguyên lai vị này là Mạc tiền bối! Thực sự là thất kính! Nghĩ tới ngươi ta không hề quen biết, chỉ vì ta tránh thoát đệ tử Hắc Sơn Tông đánh cướp, ngươi liền dựa vào tu vi muốn đẩy ta vào chỗ chết. Chẳng lẽ Hắc Sơn Tông ngươi một nhà độc tôn, có thể chưởng khống tu sĩ Đại Hạ sinh tử sao?

Hiếm thấy có cơ hội thở lấy hơi, cũng không thể mặc cho đối phương ăn nói bừa bãi, Lâm Nhất hỏi vặn.

- Câm miệng! Không nên mượn chuyện sinh sự, sinh tử của ngươi liên quan gì tới chúng ta?

Một tiếng trách cứ vang lên, làm cho Lâm Nhất giật mình, có chút kinh ngạc xoay người lại. Chỉ thấy Ngô Thất ở bên ngoài mấy trượng mặt tối sầm lại, hai mắt căm tức, mà một tiền bối Trúc Cơ kỳ khác thì không để ý. Có lẽ vì đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ, đám người La Dật lộ ra đồng cảm nhưng không giúp gì được, thần sắc ngươi tự cầu nhiều phúc đi.

Tuy biết bản tính của Ngô Thất, cũng biết tướng mạo của mình dị dạng mà không thể nói rõ, nhưng trong lòng Lâm Nhất vẫn không nhịn được lạnh lẽo. Hắn lại nhìn lão giả áo đen đang kiêu ngạo mà đắc ý, lắc lắc đầu, nhìn mấy vị đồng môn gần trong gang tấc nói:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play