Chỉ chớp mắt, hào quang lui tán, phảng phất như thiên địa nghịch chuyển, Lâm Nhất đã đến đỉnh núi Huyền Thiên Phong.

Thời điểm hai chân rơi xuống đất, một trận gió mạnh mẽ kéo tới, dẫn tới Lâm Nhất lùi lại mấy bước, lúc này mới nỗ lực đứng vững. Hắn kinh ngạc nhìn xung quanh.

Đỉnh núi bằng phẳng giống như đao tước, trên bình đài diện tích không dưới ngàn trượng, gió xoáy gào thét bao bọc mây mù, cấp tốc xoay tròn liên tục; thế gió mạnh mẽ bao phủ đỉnh núi, giống như muốn rút cả ngọn núi lên. Mà bị gió xoáy vây quanh, mơ hồ có thể thấy được một thạch tháp rộng mấy chục trượng, cao một trăm trượng, chỉ là bị mây mù che chắn, khó rõ hình dáng.

Ở biên giới gió xoáy, hơn ngàn tu sĩ của Đại Hạ nghỉ chân quan sát, vì cảnh tượng kỳ dị trước mắt mà chấn động!

Lâm Nhất nhìn phía sau, một mảnh mù mịt; xoay người lại ngửa đầu nhìn tới, phong vân khuấy động không ngớt, mặt trời cũng không thấy bóng dáng; thạch tháp phía trước lộ ra huyền diệu, khó có thể dự đoán!

Buổi trưa đã đến, gió xoáy giống như mãi mãi không dừng bỗng nhiên chậm lại. Giây lát sau, yên vụ tán đi, một thạch tháp màu tử kim xuất hiện! Thạch tháp cao trăm trượng, cổ phác mà uy nghiêm; thân tháp lộ ra năm tháng tang thương; trên tháp không có cửa sổ, chỉ có dưới tháp hiện ra cửa đá cao hơn một trượng, ngăm đen mà sâm u.

Có người phát ra âm thanh kinh thán, còn có người hô đây là cái gì?

Lâm Nhất ngưng mắt nhìn tới, chỉ thấy bốn phía thạch tháp, từ trên vòm trời trút xuống một tầng khói xanh nhàn nhạt, như nước chảy trong suốt, chầm chậm lưu động ở xung quanh thân tháp. Khí thế thiên địa phảng phất như vận chuyển theo, dẫn ra uy thế vô thượng, khiến lòng người kinh hãi!

Lúc này, trong Huyền Thiên Môn đi ra một tu sĩ Kim Đan kỳ, cách khói xanh mấy trượng liền cẩn thận dừng bước. Sau đó hắn tiện tay lấy ra một thanh phi kiếm, ném về phía thạch tháp.

Thấy thế, các tu sĩ không rõ vì sao, nghển cổ quan sát. Thoáng chốc lại có tiếng kinh thán vang lên, ngay cả Lâm Nhất cũng âm thầm líu lưỡi. Phi kiếm kia chỉ thoáng chạm vào khói xanh, liền mất đi hình bóng.

Đối với loại tình huống khác thường này, tu sĩ Kim Đan kỳ kia sớm có dự liệu. Hắn xoay người lại, cất giọng nói:

- Đây là cương phong, nó xuất hiện là vì bảo vệ Huyền Thiên Tháp. Tu sĩ tầm thường không thể chạm đến, để tránh khỏi hình hài câu diệt!

Trên Huyền Thiên Phong, ngoại trừ tiếng gió mơ hồ, thì các tu sĩ đều lặng im không nói.

- Vì thiên hạ đồng đạo, Huyền Thiên Môn ta đưa các Tiên môn đến đây, khám phá Huyền Thiên Tiên Cảnh. Trong tiên cảnh thiên cơ khó lường! Cơ duyên và sinh tử cùng tồn tại, hi vọng mọi người tự thu xếp ổn thoả! Cương phong ở mười tám năm ngừng lại một lần, mỗi lần nửa canh giờ. Mong chư vị xem thời cơ mà vào Huyền Thiên Tháp!

Vị tu sĩ Huyền Thiên Môn kia bàn giao xong, cương phong cũng dần ẩn biến mất, một hành lang như có như không xuất hiện, cửa đá đen nhánh cũng rõ ràng. Nhưng các tu sĩ không một người di chuyển bước chân!



Bỗng nhiên, tiếng gió đột nhiên đình chỉ, khí thế trong thiên địa cứng lại, giống như tất cả đều bất động, Lâm Nhất kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy bầu trời trên thạch tháp mông lung mà cao xa.

- Huyền Thiên Môn, tiến vào tháp.

Có người hô lớn một tiếng, Lâm Nhất vội đưa mắt quan sát, chỉ thấy gần hai trăm tu sĩ có thứ tự rời đi. Ồ! Bóng người màu trắng kia, giống như rất quen thuộc!

Có Huyền Thiên Môn đi đầu, các tu sĩ bắt đầu tao động. Trong nháy mắt, liền có tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Chính Dương Tông ra hiệu cho môn hạ đệ tử. Lâm Nhất theo đoàn người chạy về phía trước, không quên lưu ý cương phong ngưng trệ bất động kia. Hắn vẫn còn kinh hãi, cương phong kia nhìn như mềm nhẹ không có gì, nhưng dày hơn mười trượng. Nếu không phải lúc này xuất hiện hành lang, chỉ sợ không người có thể bước vào Huyền Thiên Tháp nửa bước.

Không người dám ngự kiếm, hơn ngàn tu sĩ đều thi triển Ngự Phong thuật, trước sau chạy về phía cửa đá của Huyền Thiên Tháp, tình cảnh cực kỳ đồ sộ!

Cửa đá đen nhánh ở ngay trước mắt, thời điểm Lâm Nhất bước vào, liền cảm thấy giống như bước vào vòng xoáy, mắt tối sầm lại, ngay sau đó lại đột nhiên sáng ngời, làm hắn không khỏi kinh ngạc dừng bước.

Nơi này hẳn là trong Huyền Thiên Tháp, diện tích tầm mấy trượng, chỉ có một mình Lâm Nhất, bên cạnh còn có một thềm đá xoay quanh đi trên. Huyền Thiên Tháp cao trăm trượng, vì sao bên trong nhỏ hẹp như vậy? Còn nữa, đừng nói đồng môn ở Chính Dương Tông, hơn ngàn tu sĩ Đại Hạ, lúc này đều không thấy bóng dáng. Tất cả những thứ này giống như là ảo giác!

Lâm Nhất lắc đầu, khoát tay lấy ra một thẻ ngọc. Đây là của Đông Phương Thánh tặng, chẳng biết có thể mở ra nghi hoặc trước mắt hay không!

Giây lát sau, Lâm Nhất có chút thất vọng lắc đầu. Trong ngọc giản ghi chép địa đồ của Huyền Thiên Tiên Cảnh, không có miêu tả gì về Huyền Thiên Tháp.

Nhìn thềm đá kia, Lâm Nhất như nhớ ra cái gì đó. Hắn nghỉ chân tại chỗ, lâm vào trong trầm tư.

Trong lòng mỗi người, đều có một toà tháp lên trời! Trong lòng mỗi người, đều có một tiên cảnh! Đây là lời của Đông Phương Thánh nói, lúc đó nghe liền cảm thấy như có ám chỉ, nhưng không lưu ý. Chẳng lẽ câu nói này đối ứng với tình hình trước mắt?

Nếu như vậy, đây là tháp lên trời của ta! Vậy tiên cảnh của ta lại ở phương nào? Huyền Thiên Tiên Cảnh, đó là tiên cảnh của ta?

Thềm đá cách đó không xa, hẳn là dẫn tới đỉnh thạch tháp, cũng là cầu thang đi thông Huyền Thiên Tiên Cảnh?

Lâm Nhất thở nhẹ một hơi, chờ nỗi lòng bình tĩnh, hắn mới chậm rãi bước về phía thềm đá...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play