Trong sơn cốc xanh ngắt, đám người Chính Dương Tông tìm một địa phương tạm thời dàn xếp lại.

Huyền Thiên Tiên Cảnh ở địa phương nào, cũng không từ trong miệng La Dật moi ra được. Yến Khởi và các đệ tử Luyện Khí kỳ đều tìm bóng cây tĩnh tọa nghỉ ngơi, Lâm Nhất cũng chỉ có thể học theo, tự tìm một vùng ngồi xuống.

Chuyến này, Lâm Nhất quen thuộc và có thể nói chuyện, chỉ có La Dật mà thôi.

Có lẽ vì tu vi, La Dật ở trước mặt những đệ tử nội môn Luyện Khí tầng chín kia, tổng thể cảm thấy không nhấc đầu lên nổi. Mà tu vi của Lâm Nhất cũng giống như thế, lại có thân phận đệ tử ngoại môn, này mới để hắn tìm về mấy phần thong dong, chỉ là đối phương không thích nói nhiều, nên hơi cảm tiếc nuối.

Một lúc lâu sau, Truyền Tống Trận lại lấp lóe hào quang, từ bên trong đi ra càng nhiều tu sĩ. Hẳn là tương ứng với môn phái khác nhau, những tu sĩ này trang phục cũng khác nhau, nam nữ, già trẻ không giống.

Như vậy qua nửa ngày sau, trong sơn cốc dài tầm 20 dặm, đã tụ tập không dưới mấy trăm tu sĩ. Lúc này, ở dưới người của Huyền Thiên Môn dẫn dắt, đã có tu sĩ theo sơn cốc đi về nơi sâu xa.

Nhận ra dị thường, Lâm Nhất ngồi ở dưới một gốc cây nhỏ đúng lúc mở mắt. Mặt trời ở trên đỉnh đầu thoáng nghiêng, sơn cốc trước mắt hẳn theo hướng tây nam đông bắc. Những tu sĩ rời đi này, chính là đi về phía đông bắc, không người ngự kiếm, cũng không có người thi triển pháp thuật, giống hệt người trong phàm tục, đều bộ hành. Đây là đi nơi nào?

Một bụng nghi vấn không thể nào giải quyết, Lâm Nhất không thể làm gì khác hơn là yên lặng xem biến đổi, vừa vặn trưởng bối của Chính Dương Tông đã đứng dậy bắt chuyện, hắn liền theo mọi người đứng dậy tiến lên.

Mọi người đều là tu sĩ, cũng không lâu lắm liền đi đến cuối sơn cốc, một sơn động cao hơn mười trượng xuất hiện ở trước mặt. Trước sơn động đứng mấy vị tu sĩ, thần thái an nhàn, khí độ bất phàm. Đã có tu sĩ Trúc Cơ kỳ tiến lên thi lễ, làm cho Lâm Nhất âm thầm ngạc nhiên. Chẳng lẽ thủ ở cửa động là Kim Đan tổ sư!

Người Chính Dương Tông chậm rãi nhích tới gần sơn động, khi Yến Khởi cũng chắp tay chào hỏi tu sĩ ở cửa động, lúc này Lâm Nhất mới nhận định mình suy đoán. Hắn không khỏi âm thầm lắc đầu, Huyền Thiên Môn quả nhiên không tầm thường!

Sơn động trước mắt cao to mà rộng rãi, hơn một trăm tu sĩ của Chính Dương Tông đi ở trong đó không hề chen chúc. Lâm Nhất tới đây, chỉ hơi suy nghĩ liền rõ ràng tất cả, trong động lại là một Truyền Tống Trận.



...

- Sư phụ, Tiên môn ta là bởi vì núi mới có tên như vậy sao?

Một nữ tử mềm mại lên tiếng hỏi.

Trong bích thúy xanh um, trên đường mòn xuất hiện thân ảnh của hai nữ tử. Nữ tử nói chuyện bất quá mười bảy, mười tám tuổi, dung mạo thanh tú, mặc váy dài màu xanh nhạt.

Đối diện cách hai người mấy chục dặm, có một ngọn núi to lớn, ngạo tuyệt quần phong. Ngọn núi kia cao không vạn trượng, trực chỉ mây trời. Khiến người cảm thấy kỳ dị là, không giống quần sơn xanh ngắt bốn phía, ngọn núi kia không có cây cối, toàn thân màu vàng đất, ở dưới mặt trời chiếu rọi giống như mạ vàng, rạng ngời rực rỡ.

- Ngọn núi này nguyên danh tên là Thông Thiên Phong, truyền thuyết nói mấy chục ngàn năm trước, Huyền Thiên Tiên Cảnh hạ xuống từ trên trời, lúc này mới có tên Huyền Thiên Phong. Mà Huyền Thiên tổ sư của chúng ta, từ trong Huyền Thiên Tiên Cảnh thu được cơ duyên to lớn, tu vi thông huyền. Sau đó tổ sư mượn hai chữ Huyền Thiên kia, sáng lập Huyền Thiên Môn ta hôm nay.

Đáp lời là một nữ tử dung mạo đẹp kinh người, áo trắng như tuyết, lãnh diễm thoát tục, dáng dấp hơn hai mươi tuổi, trong hờ hững thanh ngạo, nhiều hơn một phần trầm ổn và nội liễm.

- Ồ, thì ra là như vậy! Thải Doanh đa tạ sư phụ giải thích nghi hoặc!

Nữ tử hỏi ngọt ngào nở nụ cười, thân mật kéo tay đối phương.

Nữ tử được gọi là sư phụ môi anh đào hơi vểnh lên. Nhìn đệ tử bên cạnh như chim nhỏ nép vào người, nàng bất đắc dĩ lộ ra nụ cười nói:

- Thật không ngờ, Lan Kỳ Nhi ta cũng có đệ tử rồi!

Nói xong, nữ tử này nhìn ngọn núi cao vút trong mây, ánh mắt trầm ngưng như nước!



Nếu Lâm Nhất ở đây, chắc chắn nhận ra nữ tử này, đây chính là Lan Kỳ Nhi hắn từng ngẫu nhiên gặp ở trên biển. Mà nữ tử được gọi Thải Doanh kia, chính là Thu Thải Doanh bị họa diệt môn.

Hơn một năm trước, trong mùa đông tuyết lớn đầy trời, sau khi Thu Thải Doanh một mình thoát đi, một đường gian khổ đi tới Vương Tử quận. Đúng lúc gặp Lan Kỳ Nhi ra ngoài, nhìn thấu thân phận tu sĩ của nàng, cũng biết được nàng tao ngộ bất hạnh.

Sau đó Lan Kỳ Nhi mang Thu Thải Doanh trở về sơn môn, cũng bẩm báo sư môn sự tình Thu gia diệt môn. Sư phụ nàng Trang Vân, cũng là tu sĩ Kim Đan kỳ mà Lâm Nhất gặp gỡ kia, lại báo việc này với chưởng môn Nghiễm Tề Tử.

Giữa lúc Thu Thải Doanh cho rằng có hi vọng báo thù, việc này dĩ nhiên sống chết mặc bây. Tại sao như vậy, nàng không thể nào biết được. Lan Kỳ Nhi và sư phụ Trang Vân, đối với việc này cũng im miệng không đề cập tới.

Cuối cùng, vẫn là Lan Kỳ Nhi động lòng trắc ẩn, năn nỉ sư phụ nhận lấy Thu Thải Doanh chỉ có Luyện Khí tầng năm, điều này cũng làm cho Thu Thải Doanh bi phẫn và tuyệt vọng tìm được nơi quy tụ.

Chỉ là Trang Vân đương nhiên sẽ không thu đệ tử Luyện Khí kỳ làm đồ đệ, Lan Kỳ Nhi liền trở thành sư phụ của Thu Thải Doanh.

Trở thành đệ tử Huyền Thiên Môn, thì không lo vô vọng báo thù. Vì thế Thu Thải Doanh ôm ý nghĩ này cần tu khổ luyện, tu vi nhảy vọt. Bây giờ nàng đã có tu vi Luyện Khí tầng bảy, làm Lan Kỳ Nhi rất kinh ngạc, cũng cảm thấy may mắn.

Con đường tu hành, bản tính mà làm, lấy tử tự nhiên, không ngại đại đạo chí lý. Tính tình của Lan Kỳ Nhi gần giống với sư phụ, vốn không thích quản giáo nghiêm khắc, đối với Thu Thải Doanh thân thế thê thảm, càng là che chở rất nhiều. Hai người ở chung lâu ngày, nói là thầy trò, chẳng bằng nói là tỷ muội càng chuẩn xác.

Thu gia bị diệt môn, vì sao Huyền Thiên Môn không quan tâm, Lan Kỳ Nhi và sư phụ ngược lại rõ ràng. Huyền Thiên Môn chưởng môn Nghiễm Tề Tử làm người đôn hậu, tu vi không thấp, nhưng là người chỉ biết giữ cái đã có, không đủ quyết đoán. Thêm nữa hai vị cao nhân kia quanh năm thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, Nghiễm Tề Tử khó có chủ trương, lại thêm tu sĩ Kim Đan kỳ trong môn phái quấy nhiễu, việc Thu gia liền bị đè ép xuống.

Liên quan đến khuyết điểm của trưởng bối, người biết chuyện tự nhiên giữ kín như bưng. Còn có những duyên cớ khác hay không, thì không thể hiểu hết được.

Vị trí của Lan Kỳ Nhi và Thu Thải Doanh đang đứng là một sơn cốc trống trải. Bên cạnh có một ít tu sĩ Huyền Thiên Môn đang vội vàng khởi động Truyền Tống Trận. Mà cuối sơn cốc, bên ngoài mấy chục dặm chính là Huyền Thiên Phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play