- Lần này Tiểu Nhất tính đi đâu? Nếu ngươi không làm đạo sĩ nữa thì không bằng tới tiêu cục chúng ta, chúng ta sẽ bao ngươi có bát cơm ăn.
Xa Hải lớn tiếng nói, Viên Phượng Minh cũng là nhìn chăm chú vào Lâm Nhất với vẻ quan tâm.
Thấy hai người chân thành như vậy, Lâm Nhất cúi đầu im lặng suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu nghiêm mặt nói:
- Cảm ơn thịnh tình của Xa đại ca, Tiểu Nhất còn nhỏ đi theo sư phụ, do sư phụ giáo huấn mới biết được trong thiên hạ có nhân tài dị sĩ nhiều tới mức đếm không xuể, chuyện lạ mới nghe lần đầu. Vì vậy, Tiểu Nhất theo sư phụ, cũng muốn đi dạo trong thiên hạ một chút, nhìn đây đó. Ví dụ như Tiểu Nhất từng theo sư phụ học chút công phu thô thiển, lại tò mò về võ công mạnh nhất trong thiên hạ. Ta nghe nói Đông Hải mênh mông vô bờ, cũng muốn có một ngày đi tới bờ biển đó cảm nhận một lúc. Nếu như có một ngày Tiểu Nhất không còn nơi nào để đi, tất nhiên sẽ tìm Xa đại ca cùng Viên đại tỷ, tới lúc đó hai người nhất định phải cho Tiểu Nhất tìm bát cơm ăn đấy.
- Tiểu Nhất chí hướng cao xa, làm cho tỷ tỷ bội phục!
Viên Phượng Minh nhìn vẻ cố chấp của Lâm Nhất thì tán thưởng nói:
- Đông Hải cách xa đây vạn dặm, tạm thời không cần nhắc tới nó. Lại nói người có võ công cao cường phần lớn đều xuất phát từ Thiên Long phái. Thiên Long phái này là phái lớn đứng đầu giang hồ, Cửu Long sơn được gọi là thánh địa của giang hồ. Tiểu Nhất có thể đi tới đó du lịch để mở mang kiến thức một lúc.
Lâm Nhất nghe vậy thì ánh mắt lập tức sáng lên.
- Thiên Long phái cách Tần thành không xa, Tiểu Nhất có thể đi cùng với chúng ta. Tuy nhiên...
Xa Hải vui vẻ nói xong lại vò đầu dường như suy nghĩ.
- Tuy nhiên ta nghe nói Thiên Long phái rất khó nhập môn, tuổi tác của Tiểu Nhất lại khá lớn rồi!
Xa Hải trầm ngâm bỗng chốc nói.
- Không sao, Tiểu Nhất không phải muốn gia nhập Thiên Long phái, chỉ muốn đi để tăng thêm kiến thức mà thôi, Xa đại ca không cần lo lắng!
Thấy giọng Xa Hải thành khẩn, Lâm Nhất mỉm cười an ủi.
- Hiện nay võ công của Tiểu Nhất thế nào? Có muốn so tài với đại ca ta một lúc không?
Xa Hải cười ha hả, xắn ống tay áo lên.
- Xa đại ca, đại ca tha cho ta đi! Tiểu Nhất chỉ có chút công phu như vậy không đáng để nhắc tới.
Lâm Nhất vội vàng kéo Xa Hải cười nói. Xa Hải cũng không để ý, cười ha ha.
Viên Phượng Minh cũng tươi cười nói:
- Muốn đi phái lớn trong giang hồ để tăng thêm kiến thức thì không nhất định phải gia nhập môn phái, còn có những biện pháp khác cũng nên. Chúng ta cứ đến Tần thành lại tính tiếp. Tiểu Nhất tạm thời đi cùng với chúng ta đã.
- Chỉ đành phải làm phiền Viên tỷ cùng Xa đại ca rồi!
Lâm Nhất gật đầu cười nói.
- Ha ha, Tiểu Nhất không cần khách sáo. Các huynh đệ, đi thôi!
Xa Hải vung tay lên, đánh tiếng cho mọi người chạy đi.
Mọi người thu xếp ổn thỏa, đoàn người lại một lần nữa lên đường. Vẫn là phu thê Xa Hải đi ở phía trước, sau đoàn xe còn có hai vị tiêu sư cưỡi ngựa bảo vệ.
Đoàn xe có tổng cộng bốn chiếc xe lớn. Lâm Nhất ngồi trên chiếc xe cuối cùng. Người đánh xe là người của tiêu cục chừng hai mươi tuổi, tên là Nhị Cẩu Tử. Mặt y hơi đen, cơ thể cường tráng, tính tình hiền hoà, cười lên khiến người ta có thiện cảm. Lâm Nhất ngồi nghiêng người ở đầu xe, nhìn Nhị Cẩu Tử vung roi đánh xe, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu, dọc đường đi ngược lại cũng thoải mái tự tại.
Mặt trời chiều dần khuất về phía tây, ánh nắng chiều giống như tấm vải gấm phủ xuống mọi vật. Một bức tường thành xám xịt xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Bầu trời đã vào ban đêm, đoàn xe cuối cùng cũng chạy tới thành của huyện Tứ Bình. Thị trấn trước mắt có phạm vi bốn năm dặm, tường thành vây quanh cao chừng hai trượng. Khi đoàn xe chậm rãi vào thành, Lâm Nhất tò mò quan sát hành lang ở cửa thành. Nhưng trong cửa thành có hai hàng xe ngựa, dòng người không ngừng qua lại. Nhìn vào bên trong thành đã thấy ánh đèn rực rỡ, trên đường phố rộng rãi ồn ào náo nhiệt.
Đoàn xe đi xuyên qua con đường đi tới một chỗ yên tĩnh trong thị trấn, dừng lại ở trước một khu đại viện. Bên trong có không ít người đi tới, giúp đuổi xe ngựa vào tỏng trong viện.
Nghe Nhị Cẩu Tử nói, Lâm Nhất mới biết nơi này là phân cục Tứ Bình của tiêu cục Thái Bình. Quả nhiên thấy đèn lồng ở trước cửa có hai chữ thái bình.
Lâm Nhất theo mọi người giúp dỡ đồ xuống khỏi xe ngựa, sau đó nghe Xa Hải đánh tiếng, cả đoàn người vui vẻ đi vào một gian nhà lớn. Bên trong có mấy cái bàn gỗ, phía trên đã bày sẵn cơm canh. Hóa ra đây là chỗ cho đoàn người ăn cơm.
Lâm Nhất được Viên Phượng Minh gọi tới ngồi bên một bàn ăn. Trên bàn ngược lại có thịt cá phong phú, thấy Viên Phượng Minh gắp cho, hắn cũng không e ngại, bưng một chén cơm lên ăn.
Trên bàn có bày bầu rượu, hẳn là thực hiện lời hứa hẹn của Xa Hải lúc ban ngày. Mọi người trong tiêu cục lại giống như không nhìn thấy, tất cả đều chú ý ăn cơm. Không một người nào uống rượu làm cho Lâm Nhất âm thầm cảm thấy kỳ lạ.
Sau bữa cơm chiều, Lâm Nhất cùng Nhị Cẩu Tử một phòng. Hóa ra, bên trong đại viện có gian nhà khác chính là chỗ cho đoàn người ngủ lại.
Nhị Cẩu Tử cùng Lâm Nhất cũng thân quen hơn. Khi biết hắn là bằng hữu của tiêu đầu, Nhị Cẩu Tử lại kéo hắn tìm được phòng, bảo hắn cứ thoải mái rồi ngả đầu ngủ. Xem ra cả ngày chạy xe rất khổ cực.
Lâm Nhất xoay tay đóng cửa phòng lại. Trong phòng không lớn, chỉ để hai cái giường, Nhị Cẩu Tử đã lên ngáy khẽ. Hắn không quen với huyện thành này, ra ngoài cũng sợ quấy rầy người khác nên suy nghĩ một lát lại thôi.
Lâm Nhất thổi tắt ngọn đèn và nằm xuống. Trong tai hắn mơ hồ vẫn nghe được tiếng náo nhiệt từ phía xa truyền đến, nhất thời cũng ngủ không được. Hắn tò mò dùng thần thức chậm rãi phóng về phía ngoài phòng, về phía bên ngoài viện.
Trong viện là nơi xe ngựa đỗ. Cách đó không xa còn có một cái chuồng, chỗ cửa viện có hai nam tử cầm đao đứng thẳng, hẳn là bảo vệ tiêu cục. Trên cây lớn ở góc tường viện còn mơ hồ có một bóng người.
Lâm Nhất không hiểu, cẩn thận kiểm tra, thấy vẻ mặt hắn thản nhiên, trang phục lại giống với hai người trước cửa viện thì trong lòng bừng tỉnh hiểu ra. Người này cũng giống với hai người ở trước cửa viện, hẳn là một sáng một tối cùng chịu trách nhiệm bảo vệ.
Nếu thật sự có người vượt tường xâm nhập thì căn bản không tránh khỏi ánh mắt của người trên cây. Vì thế, Lâm Nhất thầm khen một tiếng. Tiêu đội ra cửa ứng phó quả nhiên không kém.
Trên đường lớn trước cửa viện thỉnh thoảng có người xe qua lại. Phía xa có tiếng người huyên náo. Đó là chỗ tửu quán, trà lâu, đám người mặc đủ mọi màu sắc, hô năm quát sáu, lui tới náo nhiệt khác thường.
Sau khi tu luyện Đoán Thần Giám, trong phạm vi một dặm đều bị thần thức của Lâm Nhất bao trùm. Cũng không biết bằng hữu tốt của Tô tiên sinh lấy được Đoán Thần Giám này ở đâu. Hắn tu luyện trong tâm pháp Huyền Thiên thấy có nhắc tới lợi ích lớn của thần thức, nhưng cũng không có pháp môn nâng cao thần thức. Trước kia hắn chỉ biết là tu vi tăng thêm thì thần thức mới có thể tăng trưởng tương ứng.
Nay Đoán Thần Giám cho mình lối đi tắt khác, cũng coi như một đoạn cơ duyên lớn!
Sau khi kiểm tra xung quanh một lượt, cảm thấy vô vị, Lâm Nhất lại thấy có hai người ở trong góc tối cách cửa viện mấy chục trượng. Điều này làm cho cảm thấy kỳ lạ. Hai người xì xào bàn tán một lúc, còn không quên nhìn về phía tiêu cục Thái Bình.
Hai người này nói rất khẽ, về phần bọn họ nói gì thì ở khoảng cách xa như vậy, hắn tất nhiên không nghe thấy. Chỉ có điều trong lòng tò mò nên hắn dùng thần thức cẩn thận phân biệt gương mặt của hai người. Một người mập lùn, vẻ mặt cẩn thận; một người đen gầy nhưng gương mặt lộ ra sự giả dối.
Một lát sau, hai người tách nhau ra và rời đi.
Lâm Nhất thu hồi thần thức, trong trực giác cảm thấy hai người kia không phải là người hiền lành gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT