Chính Dương Tông, dưới Thiên Ki phong, Lâm Nhất ngồi ở trong sơn động của mình, buông xuống thẻ ngọc trong tay.
Mỗi ngày sau khi hành công, Lâm Nhất sẽ phỏng đoán trận pháp, luyện khí, đan dược… đến là một loại tiêu khiển. Nếu thân là tu sĩ, đồ vật có quan hệ tới tu hành, là không thể không hiểu rõ.
Trong trận pháp có Ngũ Hành thuật, trong luyện khí không chỉ có Ngũ Hành thuật, còn có trận pháp. Mà luyện chế đan dược, có thể nói tụ tập đủ Âm Dương Ngũ Hành, muốn ở trên con đường này đạt đến cảnh giới đăng đường nhập thất, khó càng thêm khó!
Trước mặt Lâm Nhất để mấy thẻ ngọc, theo thứ tự là bản chép tay luyện đan của Nhược Thủy Chân Nhân, Kim Thạch Lục của Chính Dương Tông và Thiên Ki trích lục. Bản chép tay luyện đan của Nhược Thủy Chân Nhân kết hợp Bách Thảo Hối Soạn trên người, khiến cho hắn ở luyện đan thu hoạch được rất nhiều. Nếu trong tay có đầy đủ thảo dược, có lẽ hắn sẽ thử nghiệm một phen.
Còn về trận pháp cấm chế hắn chỉ là vỡ lòng, trừ Giang trưởng lão tặng cho một thẻ ngọc ghi chép tri thức về cấm chế. Trước đó Lâm Nhất đều là tự mình tìm tòi.
Sau khi có Trận Pháp trích lục của Phan Văn Hiên, Lâm Nhất biết rõ đạo này trọng yếu. Bất kể là luyện khí hay luyện đan, trận pháp đều là căn bản.
Buông Trận Pháp trích lục trong tay xuống, thu thẻ ngọc lại, Lâm Nhất lật bàn tay một cái, trước mặt xuất hiện một mảnh vảy giáp và một bộ nhuyễn giáp. Trừ Huyền Thiên Thuẫn và Ngọc Xà Phù, đây là thủ đoạn phòng thân trước mắt hắn có.
Mảnh vảy giáp kia chính là pháp khí, bị Lâm Nhất dùng địa hỏa ở Đoán Tạo Đường rèn đúc lại. Nhưng phẩm chất không có được tăng lên chút nào, vẫn là màu đen nhánh. Có thể thấy được, thân là đệ tử Thiên Ky Các, trình độ luyện khí của hắn thực thấp kém không thể tả.
Giơ vảy giáp trong tay lên, Lâm Nhất nhếch miệng, lại lộ ra thần sắc tự đắc. Hắn cũng không để ý phẩm cấp của pháp khí tăng lên, mà vì hiểu được pháp môn luyện khí mà vui mừng. Một đệ tử ngoại môn Luyện Khí kỳ, có thể không luyện hỏng pháp khí đã không dễ dàng.
Luyện khí chi đạo, từ giản đến phồn, từ nông đến sâu, chỉ cần bước vào cửa, tất cả sẽ chậm rãi khá hơn. Chờ thành công Trúc Cơ, thì có thể luyện chế linh khí. Đến lúc đó hẳn có thể luyện chế lại Lang Nha Kiếm.
Chẳng biết tại sao, nghĩ tới Lang Nha Kiếm, thì lại nghĩ đến Diệp Vũ. Thần sắc của Lâm Nhất buồn bã, không khỏi khe khẽ thở dài.
Yên lặng xuất thần một lát, Lâm Nhất cầm lấy nhuyễn giáp trước mặt. Bộ nhuyễn giáp này giống như tã lót của trẻ nhỏ, khéo léo mà mềm nhẹ, phía trên khảm nạm ngân ti, hào quang lấp lóe. Dựa vào phẩm chất có thể kết luận, đây chỉ là một pháp khí thượng phẩm.
Sau khi nghiên cứu Thiên Ki trích lục, Lâm Nhất không xa lạ gì thôi thúc pháp khí. Trong miệng hắn mặc niệm chú ngữ, bàn tay nhẹ nhàng ném đi...
Hào quang lóe lên, nhuyễn giáp biến mất không còn tăm hơi, nhưng Lâm Nhất lại nhếch miệng.
Đây là một nhuyễn giáp nửa người, mặc lên thân thể không có chút cảm giác khó chịu. Pháp lực gia trì nhuyễn giáp, làm cho trước ngực và phía sau lưng giống như đồng dội thiết đúc, này thật là bảo bối tốt giữ mạng!
Xương cốt gân mạch của tu sĩ mạnh hơn người thế tục, ngay cả da thịt cũng không phải phàm binh có thể sát hại. Chỉ là giữa các tu sĩ đánh nhau chết sống, đối mặt pháp khí thậm chí linh khí gia thân, lúc này tu sĩ cũng chỉ là thân thể phàm thai, tương tự sẽ chảy máu, thậm chí mất mạng!
Huyền Thiên tâm pháp của Lâm Nhất diễn sinh ra Huyền Thiên Thuẫn, theo tu vi tăng lên, uy lực cũng càng thêm cường đại. Nhưng thuẫn này dù sao cũng là do pháp lực kết thành, lấy tu vi của mình làm căn bản. Trước mắt có cái nhuyễn giáp này, khiến cho thủ đoạn phòng hộ tăng lên không ít.
Sự tình giết người cướp của, Lâm Nhất tự nhận không làm được, nhưng nhuyễn giáp này là chiến lợi phẩm. Hầu như sau mỗi một lần tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn đều có một ít thu hoạch bất ngờ. Có thể thấy được, sự tình đầu đao liếm huyết, mỗi khi có người bí quá hoá liều, cũng không phải là không có nguyên nhân.
Nhớ tới Tô tiên sinh từng nói, mỗi ngày đề tỉnh mình ba lần, thì sẽ biết mình có đi sai đường hay không! Một người ở bên ngoài, phải biết xử sự hợp lý, để tránh lạc mất bản tâm.
Tô tiên sinh? Tiểu Thiên Trì...
- Lâm sư đệ...
Ngoài cửa động truyền tới tiếng la của Tống Thủ.
...
Tháng ba, vốn là thời điểm bách thảo tranh hương khoe sắc. Một mảnh bạch vân ngưng ở giữa sườn núi, dưới Thiên Ki phong, thảm cỏ xanh tươi mát, trên một tảng đá gần đó đang nằm hai người.
Lâm Nhất đi ra cửa động, ngửa đầu nhìn mặt trời duỗi người, sau đó trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt đi đến.
Tống Thủ xoay người lại, dựa ở trên tảng đá, cười ha ha nói:
- Ta nói Lâm sư đệ, không trách được tu vi của ngươi tiến nhanh như vậy. Sau khi ngươi tiến vào động phủ thì không còn bóng người, cần cù như vậy, ở trong hàng đệ tử ngoại môn là cực kỳ hiếm thấy!
Mạc Đại cũng cười chống người lên, nhìn Lâm Nhất gật đầu hỏi thăm.
- Hai vị sư huynh ngược lại thích ý nha!
Lâm Nhất ngồi ở trên cỏ, hắn nhìn về phía Mạc Đại cười nói:
- Chẳng lẽ hai vị sư huynh không cần tu luyện?
- Ai! Mỗi ngày đều khổ tu, nhưng không biết vì sao tu vi tăng lên quá chậm!
Tống Thủ có chút oán giận nói.
Tu vi của Tống Thủ đến Luyện Khí tầng bốn viên mãn, so với lần đầu gặp gỡ hơi có tiến triển, có thể thấy được hắn nói không sai. Tu vi của Mạc Đại vẫn là tầng năm, không thấy có dấu hiệu tăng tiến.
Chẳng lẽ tư chất của mình cao hơn người khác? Lâm Nhất âm thầm lắc đầu, hắn chỉ cho rằng chiếm tiện nghi của Tử Tinh Quả, lại dựa vào đan dược, tu vi mới có thể tăng nhanh như vậy.
Khổ tu? Truy tìm tiên đạo, ai có thể tránh!
- Ha ha! Lâm sư đệ... không phải vật trong ao, sớm muộn... cũng có ngày phong vân tế hội!
Mạc Đại cười ha ha, lại nói tiếp:
- Huyền Thiên Tiên Cảnh... sắp khởi hành, sư đệ có chuẩn bị gì chưa?
- Đúng vậy! Người xuất sắc trong tông môn, vì hành trình Huyền Thiên Tiên Cảnh, từ lâu ma quyền sát chưởng, chỉ có sư đệ cả ngày bế quan, không hỏi thế sự. Ngươi vẫn đúng là giữ được bình tĩnh a!
Tống Thủ hảo tâm nhắc nhở.
Lâm Nhất à lên một tiếng, ánh mắt đánh giá hai người hỏi:
- Cách xuất hành vẫn còn một đoạn thời gian nha? Đến lúc đó, nghe trưởng bối trong môn phái phân phó là được, trước mắt cần gì phải gấp gáp!
Con ngươi của Mạc Đại xoay chuyển, cộc lốc nở nụ cười, vẫn không lên tiếng. Nhưng Tống Thủ vội la lên:
- Dặn dò trước ngày xuất hành. Chẳng lẽ sư đệ còn chưa tìm hiểu việc này?
Lâm Nhất lắc đầu, nhìn về phía Tống Thủ hỏi:
- Không phải đầu tháng tư khởi hành sao?
Tống Thủ khoát tay áo nói:
- Không phải! Nghe các sư huynh đệ trong môn phái nói, hành trình Huyền Thiên Tiên Cảnh cuối tháng này sẽ khởi hành. Ta và Mạc sư huynh thấy ngươi mỗi ngày đóng cửa không ra, còn tưởng là ngươi thu được Truyền Âm Phù, từ lâu biết được việc này chứ!
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, liếc nhìn cảnh xuân khắp núi, thần sắc như thường hỏi:
- Trong Thiên Ky Các, loại việc này do ai chưởng quản?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT