Một nữ tử xinh đẹp như thế, đảo mắt liền muốn chết muốn sống, nụ cười của Công Dã Bình ngưng kết ở trên mặt, hắn khó có thể tin lắc đầu. Tính tình thật cương liệt, nữ tử như vậy, ta thật quá yêu thích!
- Vị cô nương này hà tất như vậy? Lại từ từ suy nghĩ, không cần nóng lòng nhất thời.
Công Dã Bình như rất rộng lượng, hơn nữa giọng điệu có chút thương tiếc, lần thứ hai chọc giận Liên Tâm. Nàng tiện tay phất một cái, đẩy Hồng Nhi ra xa, vẫy tay, phi kiếm xoay quanh ong ong một tiếng, mang theo khuất nhục và phẫn nộ lướt qua một đạo lưu quang, thẳng đến tiền bối ra vẻ đạo mạo kia.
- Ai! Thiêu thân lao đầu vào lửa, sao có thể đẹp như đầu hoài tống bão!
Đối mặt phi kiếm đột kích, Công Dã Bình thong dong than nhẹ một tiếng, nụ cười trêu tức lướt qua khuôn mặt. Hắn há mồm phun một cái, một đạo ánh sáng chói mắt đột nhiên bay ra.
Coong!
Phi kiếm của Liên Tâm bị chấn bay, gào thét lăn lộn ở giữa không trung. Công Dã Bình đắc thế không tha người, trong mắt hắn hiện ra sát ý, thần hình đi về phía trước.
- Sư tỷ!
Xa xa Hồng Nhi thấy thế kinh hãi.
Người kia miệng phun pháp bảo, đã là Kim Đan tổ sư không thể nghi ngờ. Mà một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đối địch với Kim Đan tổ sư? Thập tử vô sinh a!
- Sơn môn ở phía trước, còn không nhanh đi!
Thời khắc sinh tử, Liên Tâm vẫn nhớ tới sư muội an nguy, nàng vội quát, muốn né tránh sang một bên.
- Hừ! Đồ chơi Công Dã Bình ta muốn, còn chưa chạy ra lòng bàn tay của ta đâu. Mỹ nhân, chọc giận ta, ta sẽ có rất nhiều thủ đoạn không thương hương tiếc ngọc.
Công Dã Bình còn chưa dứt lời, người đã đến trước mặt Liên Tâm. Hắn vung tay lên, một lá cờ nhỏ đen nhánh giống như một mảnh hắc vân, phủ đầu chụp xuống.
Liên Tâm đang muốn né tránh, chỉ thấy hắc vân ép đỉnh. Trong lòng nàng kinh hãi, nhiều lần suy nghĩ, muốn thôi thúc pháp lực chống cự, nhưng trong đầu kéo tới từng đợt mê muội, trước mắt đã bị đêm tối vô biên vô hạn bao phủ, mênh mông không thấy ánh mặt trời khiến người ta hoảng sợ, cũng làm cho lòng người mơ màng muốn ngủ.
Hồng Nhi thấy sư tỷ bị một mảnh hắc vân gói lại, thoáng qua đã mất đi thân ảnh. Nàng sợ hãi khó nhịn, nước mắt dâng trào, đang muốn quay đầu chạy về phía sơn môn, đột nhiên vui mừng hô:
- Sư thúc...
Trên Vân Nghê Phong, phong vân cấp tốc biến ảo, đột nhiên bay ra hai đạo kiếm hồng.
- Lớn mật! Dám làm càn ở Vân Nghê Phong ta! Còn không dừng tay!
Theo một tiếng quát mắng, một Giao Long màu bạc hơn trượng từ trong mây mù bỗng nhiên nhảy ra, gầm thét lên lao thẳng tới Công Dã Bình.
Sau khi Công Dã Bình bắt Liên Tâm, đang ảo tưởng vô hạn, xuân tâm dập dờn, đột cảm nguy cơ bức thân. Thần sắc hắn ngẩn ra, muốn ra tay ứng đối. Vừa rồi Đạt Mông nhìn đối phương làm xằng làm bậy vờ như không thấy, giờ khắc này lại mở mí mắt.
- Hừ! Ánh sáng đom đóm cũng dám khoe khoang.
Đạt Mông hừ lạnh một tiếng, ống tay áo cuốn lấy, xòe bàn tay ra tung một vật.
Một hắc kỳ đón gió căng phồng, hắc vân phun trào, một Hắc Long dài bốn năm trượng biến ảo ra, giương nanh múa vuốt, ngẩng đầu rống giận, nghênh đón Giao Long màu bạc.
Hắc Long và Ngân Long cắn xé ở giữa không trung.
- Bọn ngươi là bái sơn, hay muốn đá môn? Chẳng lẽ thật khinh Hồng Vân Cung ta không người!
Lại một tiếng nữ tử quát mắng vang lên, từ trong đại trận của Vân Nghê Phong lao ra hai phụ nhân.
Hắc Long vững vàng áp chế Ngân Long, thắng chỉ là vấn đề thời gian.
Nhìn thấy hai nữ tử đuổi tới, Đạt Mông tâm có tính toán, trên tay chậm lại. Bàn tay của hắn hư trảo, Hắc Long nhanh chóng hóa thành hắc vân, biến thành hắc kỳ bay trở về trong tay áo.
Mà nữ tử điều khiển Ngân Long kia, đã cảm thấy khí tức bất ổn. Đối phương là Kim Đan hậu kỳ, nàng chỉ là Kim Đan sơ kỳ, lại giằng co nữa, chỉ có kết quả bị thua. Nhưng Hắc Sơn Tông kia thô bạo vô lễ như vậy, ở trước sơn môn bắt đệ tử của Hồng Vân Cung, khinh người quá đáng!
Nữ tử vẫy tay, thân hình Ngân Long biến đổi, hóa thành một dây lụa màu bạc bay trở về tay áo.
- Thả đệ tử của ta ra! Bằng không Hồng Vân Cung ta dốc hết toàn lực cũng sẽ liều mạng!
Nữ tử này không sợ cường thế, thái độ hung dữ.
- Hồng Vân Cung trưởng lão Thủy Anh, đến đây cung nghênh đại giá của cao nhân Hắc Sơn Tông! Lúc trước có lẽ là hiểu lầm, xin đừng nên làm khó vãn bối!
Một nữ tử tiến lên, thần sắc nàng bình thản, ngôn ngữ nhẹ nhàng, nhưng chăm chú nhìn Công Dã Bình, không hẳn không có ý tứ tiên lễ hậu binh.
Khóe mắt Đạt Mông lấp lóe, miệng hơi động, Công Dã Bình vốn muốn thu hồi hắc kỳ, nghe được truyền âm không khỏi cau mày, lộ ra thần sắc phẫn nộ, nhưng cuối cùng lại cười ha ha.
- Vị trưởng lão này nói không sai, chỉ là hiểu lầm, không đáng giá nhắc tới. Ha ha!
Công Dã Bình cười gượng hai tiếng, huy động hắc kỳ trong tay, một thân ảnh mảnh mai lăn xuống.
- Liên Tâm!
Nữ tử lúc trước động thủ thấy thế vội tung dây lụa màu bạc, nhẹ nhàng cuốn Liên Tâm lên, kéo lại bên người. Hồng Nhi chạy tới, không ngừng gọi sư tỷ.
Lúc này hai mắt của Liên Tâm nhắm nghiền, sắc mặt ửng hồng, mê man bất tỉnh, trên người nàng quanh quẩn một tia hắc khí nhàn nhạt, trông cực kỳ quỷ dị.
- Thủy Tú sư muội chớ lo, nàng trúng sát khí của Ngũ Hành Quỷ Sát Kỳ. Chính Thanh Đan của Hồng Vân Cung ta có thể hóa giải.
Thủy Anh nhẹ giọng nói.
- Ha ha! Vị trưởng lão này kiến văn rộng rãi, ngay cả Ngũ Hành Quỷ Sát Kỳ của Hắc Sơn Tông ta cũng nhận ra được.
Công Dã Bình quái gở nói một câu, lại có chút tiếc hận lắc đầu. Vưu vật tới tay lại không còn, nếu không phải trên người còn có chính sự, hắn mới là không quản Hồng Vân Cung gì cả!
- Tại hạ Hắc Sơn Tông Công Dã Bình, mang theo lệnh của gia phụ, đến đây tiếp kiến Cam Vũ phu nhân.
Công Dã Bình rất tùy ý chắp tay, lúc này mới tính là lễ nghi bái sơn.
Thủy Tú trưởng lão thấy môn hạ đệ tử không có gì đáng ngại, liền yên lòng. Nàng lệnh Hồng Nhi mang Liên Tâm trở về sơn môn, sau đó ôm quyền thi lễ, mang theo cơn giận còn sót lại nói:
- Hai tỷ muội chúng ta nhận lệnh của cung chủ đến đây tiếp đón! Nhưng hai vị làm trưởng không tôn, ở trước sơn môn ta làm ra hành vi vô sỉ, thật khiến người giận sôi! Việc này nhất định phải cho Hồng Vân Cung ta một cái công đạo!
- Hừ! Ồn ào! Lão phu Đạt Mông, tuỳ theo thiếu tông chủ đến đây tiếp kiến Cam Vũ phu nhân, bọn ngươi còn không dẫn đường!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT