Một nhóm người đi tới trước sơn động chỗ trận bàn, một đệ tử mặc áo bào màu xám đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa, chậm rãi đứng dậy, quan sát nhóm khách không mời mà đến này.

- Đây là. . . ?

Hồng Nguyên Tử nhìn người trẻ tuổi trong động, đối mặt không hiểu xoay người lại.

Cổ Tiễu tiến lên đáp:

- Sư huynh, đây là đệ tử trông chừng trận bàn.

Ông ta nói thế, nhìn người trẻ tuổi cũng có chút kinh ngạc, lớn tiếng trách mắng:

- Còn không bái kiến tông chủ cùng với các vị tổ sư!

- Đệ tử bái kiến tông chủ! Bái kiến các vị tiền bối!

Đối phương cúi người ôm quyền, cử chỉ trầm ổn, cũng không vội vàng hoảng loạn khi đối diện với trưởng bối.

Ánh mắt của Hồng Nguyên Tử quét qua ngọc bài bên hông đối phương, trầm giọng hỏi:

- Lâm Nhất, ngươi trực thủ vệ nơi đây, có xảy ra dị thường gì hay không?



Thần sắc của Lâm Nhất không thay đổi, bình tĩnh đáp:

- Đệ tử canh giữ ở chỗ này cũng có hai tháng rưỡi, vẫn chưa phát hiện trận bàn có chỗ gì dị thường!

Hồng Nguyên Tử ừ một tiếng, không nói thêm nữa.

Cổ Tiễu vung tay lên, quát:

- Được rồi, ngươi ra ngoài đợi mệnh đi!

Lâm Nhất lại khom người thi lễ, cũng không ngẩng đầu lên đi ra ngoài.

Một tên ngoại môn đệ tử trông chừng trận bàn quả thực không đáng được để vào trong mắt của những trưởng bối này. Chỉ có điều vào lúc Lâm Nhất rời đi, có ánh mắt của hai người dừng lại ở bên hông của hắn. Một người lưu ý chính là hồ lô rượu của hắn; người còn lại chú ý chính là thân phận ngọc bài của hắn. Lâm Nhất, Lâm Nhất tới từ Đại Thương, oan gia ngõ hẹp a!

Lâm Nhất đi lại ung dung ra khỏi sơn động của Đoán Tạo đường, gặp được một vòng người vây quanh trước cửa động, thần sắc của hắn không thay đổi, chỉ cúi đầu, đi thẳng tới sơn động của mình. Mặc dù mấy người Tống Thủ tiến lên chào hỏi, hắn chỉ lộ ra nụ cười mệt mỏi, bày tỏ muốn nghỉ ngơi một chút. Đám người Tống Thủ cảm động lây, thâm dĩ vi nhiên, mùi vị bên trong động đó cũng không dễ chịu, mượn cơ hội nghỉ ngơi một phen cũng là chuyện đương nhiên.

Lâm Nhất về tới sơn động của mình, thuận tay phong bế cửa động, bấy giờ hắn mới đặt mông ngồi dưới đất, lộ ra bộ dáng chưa tỉnh hồn.

Sau khi hắn vội vã đi ra từ trong địa huyệt, mới đầu còn âm thầm may mắn, nghĩ đến có thể lừa dối, không người nào biết hành trình dưới đất của mình. Hoặc có thể là, sau này còn có thể đi vào trong đó tu luyện một chút, thúc đẩy tu vi tăng lên nhanh hơn. Thế nhưng sau khi Lâm Nhất canh giữ trước trận bàn điều tức một phen, liền đã nhận ra dị thường. Linh khí bên trong động trở nên không thành thật rồi, hoặc là mỏng manh hơn rất nhiều so với trước đây. Hắn lúc đó lo lắng, là do nguyên nhân Kim Long kiếm hấp nạp linh khí quá nhiều chăng? Mình có thể phát giác linh khí trong động dị thường, lại có thể giấu được trưởng bối của Thiên Cơ các sao?

Hỏng rồi! Lâm Nhất nghĩ đến đây, trong lòng hắn càng thêm bất an. Dĩ nhiên, một chút mừng thầm đó cũng không còn hình bóng.

Lâm Nhất vội vàng tra xét Xích Kim Long Văn trên cánh tay. Chỗ mà thần thức có thể đạt được, Long Văn kia dần dần ẩn vào trong da thịt không thấy. Hắn thở ra nhẹ nhàng, vội vàng lại khởi động linh khí hộ thể, như vậy ít nhất sẽ không để cho người nhìn thấu dị thường trên người mình. Đối với Kim Long kiếm trong thức hải, hắn vẫn không có biện pháp, chỉ nghe theo mệnh trời vậy. Chỉ mong không người nào có hứng thú đối với thân thể của mình.



Ngay vào lúc tâm thần không yên, Lâm Nhất đã nhận ra động tĩnh bên trong gian phòng đá, cho đến khi tông chủ và những tổ sư kia tới. Hắn có khả năng làm, chỉ có thể là thật thà ngoan ngoãn canh chừng trước trận bàn, đưa ra bộ dáng trực thủ vệ.

Khi thần thức của tông chủ và những Kim Đan tổ sư kia không lưu tình chút nào quét tới, hắn thật sự có loại mùi vị bị người lột sạch xiêm y. Loại run rẩy làm người ta hoảng sợ đó quả thực không chịu nỗi. Hắn chỉ có thể cố gắng trấn định, khổ sở chống đỡ.

Không nghĩ tới Kim Long kiếm gây ra họa, không ngờ lại chấn động tông môn. Bất quá, cuối cùng vẫn chịu đựng nổi! Không người nào sẽ nghĩ tới chuyện này trên đầu của mình, vạn hạnh!

Hô! Lâm Nhất thở phào một hơi, hắn có loại khoái ý sống sót sau tai nạn! Chỉ có điều, ngay vào lúc loại khoái ý đó dần dần đi xa, cùng theo mà đến là một loại mệt mỏi sâu đậm. Hai tay hắn kết ấn, điều tức.

Vì linh mạch của ngọn núi Thiên Cơ dị thường, mà rước lấy trận loạn này, do tổ sư trong tông cùng nhau xuất thủ, nghe nói đã viên mãn ổn định.

Bất quá, chuyện này lại truyền đi phí phí dương dương trong nhất phong tứ các. Nói cái gì Trịnh Nguyên chiếm đoạt linh mạch của Thiên Cơ các Trúc Cơ; Thiên Khu các ngầm có ý áp chế Thiên Cơ các; Vệ Tòng Cổ Tiễu thề không lưỡng lập, vân vân và vân vân, không đồng nhất.

Những tin đồn này tự nhiên cũng đến trong tai của Vệ Tòng, ông ta tức giận tuyên bố cần phải trừng trị người gieo rắc lời đồn đãi. Thế nhưng lời đồn vẫn chưa vì vậy mà tiêu mất, trong bóng tối vẫn như cũ được lưu truyền. Pháp không trách chúng, Vệ Tòng cũng chỉ có thể buồn phiền, cuối cùng dứt khoát ra vẻ không biết.

Chỉ có điều, sau chuyện này, đệ tử của Thiên Cơ các và Thiên Khu các như lửa với nước. Vào lúc song phương gặp mặt, không phải thái độ hung dữ, chính là ác ngôn tương hướng. Nếu không có sự trói buộc của tông quy, nói không chừng giữa họ thật sự có thể đánh nhau.

Sau mười ngày Lâm Nhất rời khỏi Đoán Tạo đường, linh mạch gần như ổn định, linh khí cũng từ từ khôi phục.

Về phần có phải là đám tổ sư pháp lực cao cường gây nên hay không, Lâm Nhất chưa bao giờ muốn nghi ngờ điều gì. Với hắn mà nói, vô sự là được. Coi như làm xong một chuyện phục vụ, trong thời gian còn lại, ngoại môn đệ tử như hắn cần phải cố gắng tu luyện.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play