Tông chủ Hồng Nguyên Tử nhìn thoáng qua Vệ Tòng trầm mặc im lặng, ông ta nhíu mày lại.

Vệ Tòng đối mặt ánh mắt ép người bốp chát của Cổ Tiễu, ông ta muốn nổi giận. Mặc dù là tiến vào địa huyệt thì đã sao? Ta rốt cuộc không đi hủy linh mạch trong ngọn núi Thiên Cơ của ngươi a? Vệ Tòng ta dầu gì cũng là tổ sư của Kim Đan kỳ tu vi, cũng không phải tiểu nhân gì cả! Nhưng mà vào lúc đối mặt ánh mắt của tông chủ cùng với những sư huynh đệ khác, ông ta tự biết đuối lý trong lòng đắng ngắt, da mặt cũng cảm thấy có chút nóng nảy lên.

Chung quy nhẫn nại không nổi nữa, lấy tư cách Các chủ của Thiên Khu các, cũng không thể trợn tròn mắt nói dối đi!

Vệ Tòng mặt lộ không vui, hừ một tiếng, nói ra:

- Cổ sư đệ, đừng dùng ánh mắt như thế dòm Vệ mỗ. Ta còn không đến mức làm ra sự tình bỉ ổi như thế.

- Vệ sư huynh đã vào địa huyệt sao?

Cổ Tiễu lại không buông tha hỏi tới cùng.

Ánh mắt của Vệ Tòng quét qua trên thân thể của mọi người, cứng cổ lên, đưa ra bộ dạng ngang nhiên, đáp:

- Vệ mỗ có tiến vào! Bất quá. . .

Ai ngờ ông ta lời còn chưa dứt, Cổ Tiễu lại xua hai tay một cái, tỏ ý quả nhiên không ngoài sở liệu, liền xoay người hướng về phía Hồng Nguyên Tử ôm quyền, mang theo khẩu khí ủy khuất nói ra:

- Thỉnh tông chủ vì Thiên Cơ phong chủ trì công đạo!



Một câu nói bị chận trong ngực, thật giống như bị sặc gió, Vệ Tòng bị kìm nén đến mức gân xanh nhảy lên xuống trên não môn. Ông ta tức giận hất ống tay áo một cái, tức giận quát:

- Trịnh Nguyên, tới đây cho ta!

. .

Linh mạch xuất hiện dị thường, hơn phân nửa là nguyên nhân có người tiến vào. Lại không nghĩ rằng, sự nghi ngờ của Cổ Tiễu rơi xuống chỗ thực.

Trong mấy tổ sư, ngoại trừ tông chủ Hồng Nguyên Tử và Yến Khởi mặt không thay đổi ra, Thường Tụng và Cừu Bá đều lộ ra thần tình bình thường trở lại. Thế nhưng trên mặt của hai người này, nụ cười không rõ ý vị kia trong mắt của Vệ Tòng, liền xuất hiện thêm một phần chế nhạo nhìn có chút hả hê. Một câu lời còn chưa dứt, ngược lại đã có hiềm nghi mượn cớ, ông ta biết mình nói không rõ ràng, cũng không thể tiếp tục giấu giếm, dứt khoát hay là bảo Trịnh Nguyên nói ra thật tình, cũng không thể gánh vác danh tiếng hủy hoại linh mạch.

Trong lòng Trịnh Nguyên vốn lo sợ bất an, lại thấy sư phụ bị người chỉ trích, hắn núp ở phía sau cũng không dám lên tiếng nữa. Oan uổng! Đây là cách nghĩ duy nhất trong lòng hắn. Không phải là hắn đã thật thà ngoan ngoãn ngồi bảy ngày trong địa huyệt, gì cũng không làm a! Làm sao chọc tới động tĩnh lớn như vậy chứ?

Trịnh Nguyên đột nhiên nghe được tiếng kêu của sư phụ, chợt bối rối, không biết ý gì, vẫn tiến lên khom người đáp:

- Đệ tử có mặt!

Đầu óc hắn cực kỳ linh quang, lại khéo léo cúi lạy mấy trưởng bối nói:

- Trịnh Nguyên bái kiến tông chủ, bái kiến các vị sư bá, sư thúc!

- Đây là đệ tử ta mới thu, 30 tuổi Trúc Cơ tu sĩ! Xin các vị sư huynh đệ dìu dắt nhiều hơn!

Vệ Tòng trầm giọng nói.



Ánh mắt của mấy tổ sư đồng thời đã rơi vào trên người của Trịnh Nguyên.

Ánh mắt liếc một cái, Yến Khởi khẽ vuốt cằm, lại nghển cổ nghoảnh đầu, thuận tay ném ra một thanh phi kiếm, nói ra nhàn nhạt:

- Ngược lại cũng không kém, tặng cho ngươi đấy!

Trịnh Nguyên ngạc nhiên nhận lấy, nhưng lại cực kỳ khéo léo xoay người lại, sau khi có được sư phụ gật đầu đồng ý, hắn mới liên tục bái tạ.

Thường Tụng và Cừu bá nhìn nhau cười khổ, cũng lấy ra một hai kiện bảo vật làm quà ra mắt. Cổ Tiễu coi như không thấy, lại vì Vệ Tòng đẩy ra đồ đệ của mình đến ngắt lời, ngầm sinh bất mãn.

- Không tệ! Chính Dương tông ta có người kế nghiệp rồi!

Tông chủ Hồng Nguyên Tử sau khi tán dương một câu, lấy ra một kiện linh khí phòng thân tặng cho Trịnh Nguyên. Ánh mắt của ông ta hàm chứa thâm ý nhìn Vệ Tòng nói ra:

- Người này căn cốt không tệ!

- Sư huynh, Vệ mỗ vì Chính Dương tông ta có thể nói đàn tinh kiệt lự, không dám có một ngày lười biếng a! Trẻ tuổi tài tuấn như vậy, sau khi tận tình dạy dỗ, ngày nào đó chính là lương đống của Chính Dương tông ta. Vì thế, ta lại càng không tiếc hết thảy, đưa hắn vào trong địa huyệt của ngọn núi Thiên Cơ tu luyện. Giờ này, hắn đã trở thành Trúc Cơ tu sĩ trẻ tuổi nhất của Chính Dương tông, có thể thấy thời gian không phụ lòng người!

Vệ Tòng không phải không có cảm khái, giọng nói vừa chuyển, mang theo thần tình bất đắc dĩ nói ra:

- Chỉ có điều, do quá nóng lòng, khó tránh khỏi vi phạm quy chế tông môn. Ta tự cảm thấy không ổn, liền bảo hắn một lần cuối cùng đi vào địa huyệt, củng cố tu vi. Lại không ngờ linh mạch của ngọn núi Thiên Cơ lại xảy ra loạn, Vệ mỗ là khó lòng giải bày a! Giờ này, chỉ có thể để cho Trịnh Nguyên tự mình nói ra thật tình bên trong địa huyệt, chờ tông chủ sư huynh minh giám!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play