Thần sắc của Thu Cận Thành ngưng trọng nói ra:

- Cha, Thái gia và Tề gia đồng thời dựa vào Hắc Sơn tông, cũng không phải không có nguyên nhân. Mà Cố gia cũng bởi vì không vâng theo ý nguyện của Hắc Sơn tông, mới gặp họa diệt môn. Tông chủ Công Dã Kiền của Hắc Sơn tông, thường có dã tâm, hơn nữa tính tình thô bạo, làm người bảo thủ. Người này không thể không đề phòng a!

Thu Nhược Hành gật đầu chậm rãi, cảm động lây đối với nỗi lo lắng của nhi tử. Vì thế, ông ta thuận lợi nói ra một chuyện ngọc thiền của mấy ngày trước.

Sau khi biết được chuyện này, sắc mặt của Thu Cận Thành biến đổi, lo lắng nói ra:

- Trách không được đệ tử của đối phương không kiêng nể gì như thế, giờ này lại bị Thu gia ta giết hai người, Công Dã Kiền vừa đúng dịp có thể mượn cơ hội làm khó dễ, Thu gia ta nguy rồi!

Trong ánh mắt của Thu Nhược Hành nhoáng lên lệ sắc, sau khi trầm tư một lát, thở dài một tiếng. Nhiều lần, ông ta bỗng nhiên đứng dậy, trong thần sắc xuyên thấu qua một chút quyết liệt, phân phó nói:

- Mở ra trận pháp của Hắc Thủy nhai, toàn tộc đề phòng!

Lúc này, trên không trung bên ngoài mấy trăm dặm, trong bông tuyết bay múa đầy trời, đột nhiên xông ra năm đạo kiếm hồng, chạy thẳng tới Hắc Thủy nhai. Thời gian không tới một nén nhang, kiếm hồng đột nhiên tản ra, năm vị tu sĩ xuất hiện ở bầu trời của Hắc Thủy nhai.

Một người dẫn đầu mặc huyền y, chân đạp phi kiếm, thần tình kiêu căng. Hắn thấy phía dưới đã mở ra trận pháp, khinh thường cười lạnh một tiếng, cao giọng nói to lên:

- Thu gia giết đệ tử của Hắc Sơn tông ta, đã phạm vào tội lớn ngập trời. Tông chủ ta có lệnh, Thu gia cử tộc phụ thuộc, có thể miễn tử tội, nếu làm nghịch, gà chó bất lưu!

Bốn người tu sĩ áo đen còn lại cũng cao giọng hô to:

- Cho bọn ngươi thời gian một nén nhang, nhanh chóng làm quyết định, để tránh sai lầm! Quá hạn không đợi!



Tiếng la như lôi minh rền vang trên Hắc Thủy nhai, lại rơi ầm ầm vào đáy lòng của từng đệ tử Thu gia. Tuyết lớn che lấp Hắc Thủy, nỗi sợ hãi bị diệt tộc bao phủ, Thu gia Hạp tộc trên dưới lòng người bàng hoàng.

Trong đình viện của Thu gia, tất cả tộc nhân tụ tập lại với nhau, mặt mang bất an nhìn về phía gia chủ cùng mấy vị trưởng lão bị mọi người vây quanh.

Thu Nhược Thủy ngước nhìn bầu trời tuyết, thở dài nói:

- Đến thật nhanh! Đây là tu sĩ Kim Đan!

Lời của ông ta đưa tới một mảnh kinh động của tộc nhân. Tổ sư của Kim Đan kỳ tu vi, thần tiên mà tồn tại, diệt một cái gia tộc không phí nhiều sức, càng chưa nói còn có bốn vị tu sĩ của Trúc Cơ kỳ trợ chiến, lần này tai vạ đến nơi rồi!

- Đừng vội kinh hoảng!

Thu Nhược Hành râu tóc trương dương, khí thế rét lạnh quát to:

- Dựa vào Hắc Sơn tông chưa chắc chính là việc thiện, Thu gia tuyệt đối không chối bỏ Huyền Thiên môn, thời khắc sinh tử tồn vong, chỉ có một đường tử chiến!

Thu Nhược Hành nhìn tộc nhân khắp bốn phía, thần sắc của ông ta lạnh lùng, ngang nhiên nói ra:

- Hạp tộc trên dưới kiên thủ trận pháp! Thời khắc trận pháp bị phá, anh dũng giết địch! Thu gia sinh tử tồn vong, ở chỗ này sớm chiều!

Ý sợ hãi quanh quẩn trong lòng đang chậm rãi lui đi, trên mặt đệ tử của Thu gia lộ ra thần tình quyết liệt liều chết, một cổ sát ý bi tráng tràn ngập ở Hắc Thủy nhai. . .

Phía sau Hắc Thủy nhai, Thu Cận Thành nhảy xuống phi kiếm, vuốt ve đặt xuống một thân thể được cừu bào trong ngực bao quanh.



Trong cừu bào màu trắng bạc lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn treo đầy nước mắt, Thu Thải Doanh khóc không ra tiếng:

- Phụ thân, vì sao muốn nữ nhi rời đi?

Thu Cận Thành thở dài:

- Ta được lệnh của tổ phụ con, đưa con rời khỏi Hắc Thủy nhai, đi đến Huyền Thiên môn. Sau này không có tổ phụ và phụ thân che chở, con một thân một mình phải cẩn thận nhiều hơn. Thu gia hôm nay có khó khăn, con chỉ cần bẩm báo như thật việc này với Huyền Thiên môn là được, không thể vì gia cừu mà lầm tu hành! Nhớ lấy! Phải cố gắng còn sống mới được! Vi phụ phải đi theo tổ phụ của con rồi, con mau mau đi xa đi!

Ông ta lại tràn đầy yêu thương nhìn thoáng qua nữ nhi, hàm răng khẽ cắn, xoay người bay lên trời.

- Phụ thân...!

Thu Thải Doanh nằm trong tuyết khóc không ra tiếng. Chốc lát sau đó, nàng ta đè xuống cực kỳ bi ai, dập đầu mấy cái nặng nề về phía Hắc Thủy nhai, bấy giờ mới lưu luyến không rời độn đi xa xa.

. .

Một tháng sau, chỗ giao nhau giữa huyện Ti Sơn và huyện Vương Tử, xuất hiện một nữ tử thần tình khốn đốn, ánh mắt lại kiên nghị. Đây là Thu Thải Doanh trốn ra từ Hắc Thủy nhai.

Nàng thuở nhỏ lớn lên trong sự bảo vệ của cha mẹ, chưa bao giờ trải qua phong ba và long đong . Thế nhưng trong vòng một tháng ngắn ngủi này, Thu Thải Doanh sau khi nếm lấy hết nhân thế cực khổ, mới hiểu được nỗi đau khổ của sinh ly tử biệt, đã minh bạch nỗi khó khăn của cuộc sống, còn có cố chấp phải sống tiếp.

Nửa tháng trước, Thu Thải Doanh từ trong miệng tu sĩ ven đường, khi nghe được tin dữ Thu gia Hạp tộc ở Hắc Thủy nhai bị diệt, nàng ta một mình chạy tới chỗ không người, khóc nức nở ba ngày ba đêm, dường như khóc hết nước mắt cả đời.

Tộc nhân mất, tổ phụ và phụ thân cũng mất, đã không còn người thương yêu, cũng không có ai bảo vệ chu toàn cho mình nữa, giữa thiên địa chỉ còn lại một mình đơn độc. Một khắc kia, Thu Thải Doanh thêm mối thù diệt tộc, bước chân càng thêm nặng nề!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play