- Sư đệ, linh khí trong cơ thể kiếm không dễ a! Dùng linh khí hộ thể như ngươi vậy, làm sao có thể chống đỡ dưới ba tháng chứ! Chỉ cần ngươi ở trong cái hạng động này không đi ra, sẽ dễ chịu một chút.

Tống Thủ thấy Lâm Nhất ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có, không nhịn được hảo tâm nhắc nhở. Hắn nhìn không ra tu vi của đối phương, lại chắc hẳn một ngoại môn đệ tử như vậy, sẽ không có tu vi quá cao.

Vào lúc Lâm Nhất cảm nhận được sự nóng bức trong động, thân thể hắn liền một cách tự nhiên được linh khí bao vây lại, nghe Tống Thủ nói như vậy, hắn đi tới cạnh trận bàn trong động, có chút kinh ngạc hỏi han:

- Chẳng lẽ cần phải sống ở chỗ này trong vòng ba tháng ư, khoảnh khắc cũng không được rời sao?

Tống Thủ lộ ra thần thái vừa lòng, cười đáp:

- Cũng không phải đều sống ở chỗ này đâu! Vốn ta còn phải qua một tháng mới có thể bàn giao. Ít người a, ba người thay phiên công việc một năm, không phải bốn tháng sao? Ha ha! Ngươi đến thì tốt hơn! Sư huynh đệ ta bốn người, mỗi người chỉ cần trực thủ vệ ba tháng là được. Bất quá, mỗi ngày rời đi không thể vượt qua một canh giờ, nếu không phải bị trách phạt đấy.

Sau khi nghe vậy, Lâm Nhất âm thầm cười khổ. Trách không được Tống Thủ nhìn thấy mình gương mặt lại vui vẻ ra, thì ra là thế.

- Sư đệ cũng không cần lo lắng, trận bàn chỗ này căn bản không hỏi nhiều, chỉ có điều khốc nhiệt khó nhịn chút ít, khẽ cắn môi cũng chịu đựng được.

Tống Thủ như trút gánh nặng vậy lại thở hổn hển thốt ra câu chửi thề, hắn nói ra:

- Được rồi! Cũng đã bàn giao xong rồi. Sư huynh đệ ta và ngươi ba tháng sau gặp lại!

Lâm Nhất thấy Tống Thủ muốn đi, hắn vội vàng kéo lại, lại hỏi thăm một số việc vặt, mới để người nọ rời đi chầm chậm.

Dùng cơm có thể đi đến Thiện Thực đường ở bên ngoài động, cũng có thể đi vòng vo một chút ra trước núi hít thở không khí, chỉ có điều mỗi ngày cách sơn động không thể vượt qua một canh giờ. Trong một năm, chỉ cần ở chỗ này trực thủ vệ ba tháng, thời gian còn lại, mặc kệ bản thân mình tùy ý đi đâu thì đi, ra vào sơn môn hay đi tới chỗ của Thẩm quản sự báo cáo bị một chút. Sau khi làm xong việc cần làm hàng năm, có thể nhận được phần thưởng là đan dược, còn có thể đi Tàng Kinh đường một lần, bên trong có công pháp điển tịch có thể mượn duyệt; lúc tu luyện, nếu có chỗ không hiểu, có thể đi Truyền Công đường, có sư trưởng giải mê truyền đạo. Đệ tử nhập môn có hai khối linh thạch, sau này thông lệ hàng tháng một khối linh thạch. Người nào cần cù chăm chỉ, tu vi tăng mạnh, người có công với tông môn, đều có sự ban thưởng không chừng. Ngoại môn đệ tử sau khi đến tầng chín, có thể tấn thăng làm nội môn đệ tử. Nếu có thể trở thành Trúc Cơ tu sĩ, không chỉ có thân phận của Chính Dương tông chấp sự, cũng có tư cách thu đồ đệ bái sư, vân vân và vân vân.

Những quy củ vụn vặt này lại liên quan với mình, tránh không được cần phải biết một chút. Lâm Nhất đứng trong sơn động, cúi đầu nhìn một chút áo bào màu xám trên người, lắc lắc đầu. Mặc kệ hắn là ngoại môn đệ tử hay là nội môn đệ tử, có một nơi có thể an tâm tu luyện, đây không phải là mấy năm qua cần cù để cầu sao! Chuyện phục vụ ba tháng mỗi năm cũng không có gì, dưới đất này mặc dù nóng rực khó nhịn, nhưng cũng không phải không thể chịu đựng.

Lâm Nhất khoanh chân ngồi xuống ung dung, hắn điều tức thổ nạp trong chốc lát. Hắn thử thu hồi hộ thể linh khí, lập tức tựa như đưa thân vào trong căn nhà mùa hạ tàn khốc, vừa nóng lại buồn bực, trên người cũng biến thành thấm mồ hôi, cực kỳ khó chịu.



Lâm Nhất sớm đã nóng lạnh bất xâm, hiện giờ lại không chịu nổi sự thiêu đốt dưới đất này.

Ở chỗ này trực thủ vệ, hiển nhiên là cái khổ của công việc, không khỏi khiến người ta liền nghĩ tới bộ dáng vui mừng của Tống Thủ. Lâm Nhất lắc đầu, ném đi tạp niệm, trên người quang mang nhoáng lên một cái, hộ thể linh khí trồi lên bên ngoài cơ thể. Hắn thầm nghĩ, hơn nữa nhìn một chút có thể chống giữ dưới ba tháng hay không, nếu thật sự không được, thì chịu khổ ải như Tống Thủ là được.

Ngày thứ hai Lâm Nhất gia nhập vào Chính Dương tông, liền chui vào chỗ sâu mấy trăm trượng dưới đất, làm một ngoại môn đệ tử trực thủ vệ Đoán Tạo đường. Cách mỗi năm ba ngày, liền ra ngoài ăn vài thứ, nhân cơ hội hít thở không khí. Ngoài ra, hắn đều an an phân phân canh giữ bên trong sơn động, ngồi tu luyện.

Thường xuyên có người đi Đoán Tạo đường luyện chế pháp khí, không người nào để ý tới ngoại môn đệ tử trông coi trận pháp phía dưới. Cũng không có người nào có thể nghĩ tới, một ngoại môn đệ tử mới vào môn sẽ ở dưới đất cực nóng khổ tu không nghỉ như thế.

Cứ như thế, thời gian một tháng đảo mắt liền đi qua. Một ngày nọ, nhân lúc dùng cơm, Lâm Nhất chạy trở về sơn động của mình. Tứ tượng kỳ mang theo trong người, người khác đã đi ra, sơn động không có người chăm sóc, trước cửa động lại có vẻ lộn xộn. Hắn cũng không có ý hỏi tới những điều này, trong động rỗng tuếch, không có gì đáng lo nghĩ, sau khi trở về rồi nói sau.

Lâm Nhất tìm đến trước cửa động của Tống Thủ, thấy người này đang cùng hai người nữa tán gẫu. Lâm Nhất tiến lên cất giọng chào, trải qua hắn giới thiệu, hai người phía trước chính là hai đệ tử khác của Đoán Tạo đường. Bộ dạng thật thà đàng hoàng, tuổi tác khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, tên là Mạc Đại. Vóc dáng thấp bé, gặp người liền lộ ra nụ cười là Phong Ly. Hai người này đều là tu vi của Luyện Khí tầng năm, tránh không được thăm hỏi một phen lẫn nhau.

Đợi sau khi Lâm Nhất nói rõ ý đồ đến, Tống Thủ trợn to mắt nhìn đối phương, lắc đầu thở dài:

- Thì ra sư đệ là muốn tu « Chính Dương tâm pháp ». Một tháng liền tu tới tầng ba, đây cũng quá làm người ta không thể tưởng tượng nổi đi!

Điều này thật kỳ quái sao? Đối với sự nghi ngờ của Tống Thủ, Lâm Nhất không biết nên giải thích như thế nào.

Trong một tháng này, hắn vẫn chưa chuyên môn tu luyện « Chính Dương tâm pháp ».

« Huyền Thiên tâm pháp », « Đoán Thần Giám », « Huyễn Linh thuật » cùng với « Đan đạo tập yếu » do Nhược Thủy đưa tặng, những thứ này hắn đều không lọt, « Chính Dương tâm pháp » chỉ có thuận tay thử tu luyện thôi. Với Luyện Khí tu vi tầng bảy của hắn, tu luyện « Chính Dương tâm pháp » có thể nói làm ít công to. Bất tri bất giác hắn đã thuận lợi tu luyện công pháp tới tầng ba viên mãn, bấy giờ mới nghĩ tới bản thân mình không có công pháp đoạn sau, liền muốn tìm đến Tống Thủ hỏi thăm một chút.

- Sư. . . Sư đệ, ngươi hôm nay là tu vi gì?

Mạc Đại có chút cà lăm, sau khi hỏi một câu, tự mình cười cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play