- Bước chân vào con đường tu luyện, chỉ có cường đại tu vi mới có thể khiến ngươi đặt chân ở Đại Hạ. Dĩ nhiên, ngươi có thể như ta, vùi đầu luyện đan không rành thế sự, cũng có thể thường thường an an vượt qua quãng đời còn lại. Nếu như muốn có một phen kiến thụ, Đan Nguyên tông lại cũng không là lực chọn tốt của ngươi a!

Nhất thời cũng nghe không ra đối với ý gì trong lời nói của đối phương, Lâm Nhất thầm nghĩ, gia nhập vào Đan Nguyên tông cũng chưa chắc không thể, bản thân mình trước mắt bất quá là tìm một chỗ dung thân. Chỉ có điều có Vạn gia và Chính Dương tông ở đây, chỉ sợ cuộc sống sau này của mình sẽ không tốt hơn. Một gia tộc cũng không coi trọng Đan Nguyên tông, hơn nữa đừng nói Chính Dương tông cao cao tại thượng. Nhược Thủy chân nhân tuy có ý trân trọng, lại chỉ ra Đan Nguyên tông không phải chỗ đi lý tưởng của mình, ông ta rốt cuộc ý gì?

- Những điều ấy sau này hãy nói, trước mắt ngươi dưỡng thương quan trọng hơn!

Trong lòng Nhược Thủy thầm so đo một phen, liền muốn dẫn Lâm Nhất đi. Vùng hoang sơn tịch lĩnh này căn bản không phải một nơi dưỡng thương cho tu sĩ.

Lúc gần đi, Lâm Nhất xin Nhược Thủy đốt đi di hài cỉa Diệp Vũ sau đó chứa vào trong bình mang đi.

Nhược Thủy chân nhân mang theo Lâm Nhất ngự kiếm phi hành. Tốc độ bay của ông ta cực nhanh, nhanh đến mức khiến cho người ta cảm nhận một loạt choáng váng. Cũng may trên phi kiếm đều có pháp trận bình phong bảo vệ, ngược lại không lo lắng ngã xuống.

Sau một ngày, hai người liền tới đến phụ cận của Đan Đỉnh phong. Trong một cái sơn cốc cách sơn môn của Đan Nguyên tông không xa, phía trước sơn động trên một chỗ vách đá, Nhược Thủy chân nhân an trí Lâm Nhất trong đó, cũng để lại một đống đan dược và một lá Truyền Âm Phù, dặn bảo hắn an tâm tĩnh dưỡng, sau đó ông ta liền tự mình rời đi.

Chỗ này chính là chỗ tĩnh tu của Nhược Thủy chân nhân trước kia, rất yên lặng, ít có người biết, đúng là nơi dưỡng thương tuyệt hảo. Lâm Nhất ngồi trong sơn động, trước sau đánh giá một phen. Cửa động bị mây mù che đậy, bên trong động lớn chừng mấy trượng cũng có chút nhẹ nhàng khoan khoái. Linh khí chỗ này hẳn phải dày đặc hơn rất nhiều so với phía sau núi của Mộc gia.

Trong lòng an định lại, Lâm Nhất chỉ dùng thần thức khởi động tứ tượng kỳ phong bế sơn động. Hắn y theo sự chỉ điểm của Nhược Thủy chân nhân, uống đan dược, nhắm mắt an tĩnh, vận hành « Huyền Thiên tâm pháp ».

Lần này thương tích quá nặng, may mắn Nhược Thủy chân nhân chạy đến kịp thời. Bằng không, Lâm Nhất thật không biết có thể tỉnh lại hay không.

Xương cốt của hai tay bị đứt đoạn, đều được Nhược Thủy chân nhân tiếp nối ra ngoài hoàn hảo, chỉ cần đợi một thời gian, thì sẽ từ từ khôi phục như lúc ban đầu. Tạng phủ kinh mạch cũng được Nhược Thủy chân nhân dùng linh lực bản thân điều lý. Giờ này mặc dù còn vô cùng suy yếu, linh khí trong cơ thể cũng không rối loạn nữa, sau đó chậm rãi lưu động về phía khí hải, theo sự vận hành của công pháp, tại từng chút một thấm vào kinh mạch quanh người.

Vào lúc Lâm Nhất vận công trị thương, Nhược Thủy chân nhân đã chạy về tông môn. Ông ta vẫn chưa quay về động phủ của mình, mà trực tiếp đi tìm tông chủ.

Chuyện một tán tu giết đệ tử của Vạn gia, bất quá thời gian nửa tháng đã được truyền ra trong một số Tiên môn. Trong động phủ của tông chủ, Nhược Thủy gặp mấy trưởng lão khác bên trong tông môn, mới biết bản thân tông chủ đang vì chuyện này rầu rỉ.

Tông chủ của Đan Nguyên tông chính là tu vi của Kim Đan kỳ. Người này bộ dáng lão giả, đang vuốt râu, vẻ mặt như mây đen. Ông ta nhìn thấy Nhược Thủy chân nhân đi đến, vội vàng ra hiệu đối phương không cần đa lễ, cũng mời người nọ ngồi xuống nói chuyện.



Sau khi cùng mấy vị đồng môn hàn huyên một chút, Nhược Thủy vẫn cúi người hành lễ, bấy giờ mới ngồi trên bồ đoàn bên cạnh. Năm sáu người ngồi vây chung một chỗ, người đang ngồi ngay giữa chính là tông chủ của Đan Nguyên tông.

- Nhược Thủy a! Vạn gia đệ tử bị người trảm sát, Lạc Hà Sơn đó cách Quy Linh cốc không xa, chuyện này đã lưu truyền sôi sùng sục. Lời đồn chuyện này có quan hệ cùng Đan Nguyên tông ta, không biết ngươi có biết không?

Tông chủ tên là Khang Hòa, tuy nói là Kim Đan tu sĩ duy nhất trong Đan Nguyên tông, nhưng mà ông ta làm người cẩn thận, lại chỉ có tu vi của Kim Đan sơ kỳ, trước mặt mấy trưởng lão Trúc Cơ Kỳ trong tông không có mảy may khí thế của chủ một tông, giống như là người hiền lành sợ phiền phức vậy.

Có tông chủ dạng này, Đan Nguyên tông trên dưới cũng là một đoàn hòa khí, cộng thêm trong tông luyện chế đan dược có danh tiếng không tệ trong Đại Hạ, dùng đan dược kết không ít thiện duyên, mặc dù là Tiên môn lớn cũng thường thường sẽ thức thời cho Đan Nguyên tông mấy phần mặt mỏng. Mà Đan Nguyên tông cũng không lấy đó làm kiêu ngạo, vẫn như cũ kiệt lực lực giao hảo các Tiên môn cùng gia tộc. Đây cũng là một duyên cớ khiến Đan Nguyên tông có thể ở Đại Hạ kéo dài đến ngàn năm mà không suy vong!

Nhưng hôm nay đệ tử của Vạn gia bị giết, có đệ tử của Đan Nguyên tông dính vào, vẫn làm Khang Hòa có chút nhức đầu. Những gia tộc này tuy thực lực không đủ, nhưng mà sau lưng mỗi một gia tộc đều có Tiên môn tồn tại, đều không là Đan Nguyên tông có thể dễ dàng đắc tội. Vì vậy, ông ta tìm tới trưởng lão trong tông bàn bạc chuyện này, nhìn một chút có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đối với tai họa ngầm của việc này hay không, sau này tiếp tục an tâm luyện đan, trải qua cuộc sống an ổn vĩnh cữu bất biến.

Vốn dĩ Nhược Thủy chân nhân muốn bẩm báo chuyện này, thấy bộ dạng than thở của tông chủ, không khỏi âm thầm lắc đầu, dấu lại ý nghĩ nói ra thật tình. Ông ta bèn nói ra chuyện Linh Giám và Linh Thuật lúc đi ngang qua Xích Hà lĩnh, cùng đệ tử của Vạn gia tranh chấp, nhưng chưa hề nói ra chuyện của hai người Lâm Nhất và Diệp Vũ. Ông ta nói chỉ là hai vị đồ đệ mượn cơ hội khi đệ tử của Vạn gia cùng người khác tranh đấu chạy trốn, về phần chuyện khác thì không rất rõ.

- Như vậy cũng hay! Như vậy cũng hay a! Nếu đệ tử của Vạn gia bị thương vong không liên quan gì đến ta, phái người tặng chút ít đan dược tỏ vẻ an ủi, cũng coi như một hành động tốt của Đan Nguyên tông ta!

Khang Hòa thở ra nhẹ nhàng, ông ta nhìn thấy trưởng lão một lòng đều là bộ mặt khổ sở, ông ta lại nói ra:

- Dĩ nhiên, cũng phải nói rõ với Vạn gia, sau này vào lúc đệ tử ta đi qua Xích Hà lĩnh, dứt khoát không thể được làm ác tranh giành đan dược!

Sắc mặt của các trưởng lão bấy giờ mới chuyển tốt, rất tán thành đối với một phen khổ tâm của tông chủ. Nhược Thủy cũng chỉ đành phụ họa theo ông ta, nhưng trong lòng thì âm thầm thở dài!

Nhược Thủy vốn có ý nghĩ Lâm Nhất chiêu mộ vào Đan Nguyên tông, nhưng mà tông môn nhỏ yếu, tu sĩ lòng có chí lớn, không khỏi sẽ vì thế mà làm trễ nãi tiền đồ. Bất quá, ông ta vẫn suy nghĩ cho sự an nguy của Lâm Nhất. Nếu như thu hắn vào môn, có Nhược Thủy ông ta ở đây, khiến cho hắn thật thà ngoan ngoãn làm luyện đan sĩ, cũng là biện pháp an ổn bảo vệ tánh mạng.

Người trẻ tuổi này dù sao đến từ Đại Thương cố thổ, cùng Nhược Thủy còn có một phần quan hệ sâu xa tồn tại. Thân là trưởng bối, ông ta không thể không nghĩ chu toàn một chút. Thế nhưng tông môn suy nhược như thế, Lâm Nhất thật sự muốn có tư cách ở Đại Hạ Tu Tiên giới, hay là thay đường khác cho thỏa đáng!

... ... ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play