Nỗi lo lắng cho tới nay, vì một câu nói của Lâm Nhất biến thành lửa giận trong lòng Diệp Vũ! Lang Nha kiếm là mình lưu lại bên trong mộ huyệt, đó là vật bồi bạn ái thê a!
Vào lúc Diệp Vũ mới thấy Lâm Nhất lấy ra, ông ta liền lo lắng mộ huyệt của Xảo Nhi bị người phá huỷ đi. Giờ này đối phương nói ra chữ khắc trên đồ vật của mộ bia, hiển nhiên là tiến vào chỗ mộ huyệt đó, điều này làm cho ông ta có thể nào không chấn nộ! Nếu không phải tu vi mất hết, lại đả thương nặng khó có thể nhúc nhích, lúc này Diệp Vũ thật sự muốn một chưởng đánh chết tên tiểu tử này!
Lâm Nhất có chút choáng váng, nhưng lại từ trong thần sắc của Diệp Vũ đoán được đã xảy ra điều gì. Hiển nhiên Bạch Tán Nhân chính là Diệp Vũ, dung mạo ban đầu hẳn là một loại Dịch Dung Thuật. Mà khi ông ta nhận ra Lang Nha kiếm trong tay mình, có thể chính là một duyên cớ khiến đối phương cứu mình.
Nhưng vì cứu bản thân mình, Diệp Vũ này lại chịu trọng thương như thế, khiến cho Lâm Nhất bất an rất nhiều, càng không muốn chọc giận đối phương nữa. Hắn vội vàng nói:
- Tiền bối bớt giận! Chỗ mộ huyệt kia bị ta trong lúc vô ý gặp được, tuy là lấy đi vật tuẫn táng, nhưng mộ huyệt hư hại lại được ta tu bổ hoàn hảo, quả quyết sẽ không có người lại đi quấy rầy vị Xảo Nhi tiền bối kia nữa!
Lại là một trận thở dốc dồn dập, sắc mặt nổi giận của Diệp Vũ hòa hoãn lại, nói ra:
- Ngươi hãy nói tình hình cụ thể và tỉ mỉ cho ta nghe...
Trong sơn động có chút nóng bức, cả người đau đớn lại không thể động đậy, Lâm Nhất không làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nằm ngửa. Bản thân mình ngủ như chết đã bao lâu, Diệp Vũ lại vì sao phải cứu mình, còn có hắn lại là vì sao bị thương, Lang Nha kiếm và Xảo Nhi có liên quan như thế nào? Hắn rất muốn biết được những điều này, nhưng mà thể xác và tinh thần mệt mỏi khiến cho hắn chỉ muốn chìm vào giấc ngủ. Hoặc có thể là, ngủ rồi, thân thể sẽ không đau, sẽ không mệt mỏi như thế nữa!
Nhưng Diệp Vũ vào lúc này, tựa như nến tàn trong gió, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị tắt!
Lâm Nhất hiểu rằng, nếu như chìm vào giấc ngủ như vậy, sợ là rất nhiều nghi vấn không thể nào biết được, mà bản thân mình nói không chừng sẽ vì vậy mà hối hận, Diệp Vũ cũng thương tiếc mà đi!
Lâm Nhất cắn chặt răng, ráng chống đỡ khởi động thần thức, từ trong túi càn khôn lấy ra viên đan dược được Linh Giám đưa cho. Một cái bình ngọc từ từ bay tới bên miệng, hắn đổ mấy viên đan dược vào trong miệng, nuốt xuống. Lại một cái bình ngọc bay đến trước mặt Diệp Vũ, cũng không nghĩ ngợi nhiều, liền đưa ông ta một bình thương dược.
Diệp Vũ thấy thế, muốn nói gì đó, vẫn há miệng ra, nuốt vào đan dược, mặc cho dược lực tan ra trong người. Dần dần, hơi thở dốc ồ ồ của ông ta có chuyển tốt, nhưng cũng không thúc giục Lâm Nhất nữa.
Thương thế của hai người đều nặng như thế, không phải đan dược chi lực có thể lành. Như thế, có chút ít còn hơn không, chí ít có thể bằng đè xuống một chút đau xót, để cho người ta có thật nhiều sức lực nói chuyện.
Sau một khắc im lặng trong sơn động, Lâm Nhất cảm nhận được tự thân xuất hiện thêm chút ít khí lực, bèn nói một lượt về việc đã gặp phải trong Loạn Hồn cốc ở Đại Thương. Cuối cùng, hắn lại nói ra:
- Tại hạ vô tình xúc phạm lăng tẩm của tôn phu nhân, vật lấy đi cũng hoàn trả. Đây hết thảy đều là sai lầm của vãn bối, xin tiền bối thứ tội!
Diệp Vũ vẫn chưa lên tiếng, cứ như vậy dựa vào vách đá, hai mắt không động vô thần. Suy nghĩ của ông ta dường như bay xa, như cùng lâm vào trong một loại ký ức nồng đậm đau buồn và rất xưa...
140 năm trước, trong một cái sơn thôn nhỏ của huyện Sở Kỳ nước Đại Hạ, Diệp Vũ khóc oe oe rơi xuống đất, trở thành đứa con duy nhất của một đôi vợ chồng trung niên trong thôn. Trung niên có con, khiến cho cha mẹ của Diệp Vũ mừng rỡ như điên, hết sức thương yêu che chở, mong mỏi đứa trẻ sớm ngày lớn lên, kéo dài huyết mạch của Diệp gia.
Diệp Vũ từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, tướng mạo lại khiến người ta thích, không chỉ được cha mẹ coi là miếng thịt trong lòng, ngay cả lớp người già trong thôn đều cho rằng đứa nhỏ ấy sau này sẽ có một phen tiền đồ. Thế nhưng vào lúc Diệp Vũ mười tuổi, được một vị tu sĩ đi ngang qua nhìn trúng thu làm đồ đệ, hắn cũng từ đây bước lên con đường tu luyện.
Người sư phụ này là tán tu của Luyện Khí kỳ, rất vui mừng với vẻ thông minh lanh lợi của đồ đệ, liền dốc lòng truyền thụ một bộ công pháp đã ngẫu nhiên đạt được. Mà Diệp Vũ thiên tư thông minh, khắc khổ cần cù, hơn mười năm sau đó, tu vi liền bám sát sư phụ, rất có khuynh hướng trò giỏi hơn thầy.
Lúc này, song thân của Diệp Vũ đã tuổi già sức yếu, ít người theo phụng dưỡng. Vì để tận hiếu đạo, hắn về nhà ở lại mấy năm. Đợi sau khi cha mẹ trước sau qua đời, Diệp Vũ mới trở về đi theo sư phụ tiếp tục tu luyện.
Cảnh ngộ của tán tu khó khăn, thường xuyên bị người ta bắt nạt. Một lần khi cùng người tranh đấu, sư phụ bỏ mình, để lại Diệp Vũ một thân một mình.
Diệp Vũ không cam lòng lưu lạc, ẩn vào trong thâm sơn khổ tu nhiều năm sau đó, không ngờ lại Trúc Cơ thành công. Làm một tán tu mà nói, tu luyện khó khăn, Trúc Cơ không thể nghi ngờ khó hơn. Mà Diệp Vũ lại bằng vào công pháp sư phụ lưu lại, bằng vào thiên tư và cần cù của bản thân, rốt cuộc lấy được thành công.
Năm đó Diệp Vũ bốn mươi tuổi, sau khi uyển chuyển từ chối rất nhiều gia tộc chiêu mộ, hắn đầy cõi lòng hăng hái, có cảm hứng thiên địa rộng lớn, nổi lên ý nghĩ mặc sức du sơn ngoạn thủy. Mà cũng chính trong một năm ấy, Phòng Xảo Nhi mười tám tuổi, chính là thời điểm tuổi tác như hoa, dung mạo xinh đẹp. Chỉ có điều nàng ta làm người nhà họ Vạn, chung quy ăn nhờ ở đậu bàng hoàng và buồn khổ.
Phòng Xảo Nhi thuở nhỏ đi theo mẫu thân, trải qua tháng ngày bị người ruồng bỏ bị người khi dễ. Thật vất vả sau khi tiến vào Vạn gia, mẫu thân vẫn như cũ không được người chào đón, hàng ngày lấy nước mắt rửa mặt, qua không được mấy năm, dưới nỗi âu sầu nhanh chóng liền buông tay nhân gian, bỏ lại con gái còn tuổi nhỏ.
Làm con gái của Vạn gia trưởng lão, tên của nàng vốn là Vạn Xảo Nhi, hẳn phải được lớn lên trong sự che chở của rất nhiều đệ tử Vạn gia. Thế nhưng nàng ta vì duyên cớ của mẫu thân, thường xuyên bị huynh muội cùng cha khác mẹ khi dễ. Đối với chuyện này, Vạn Thanh Sam không nói không rằng, căn bản chưa xem Xảo Nhi là con gái của mình, còn thường xuyên tự dưng khiển trách nàng.
Trong mắt của Phòng Xảo Nhi, nàng căn bản không phải là người của Vạn gia, nàng ta chẳng qua cũng giống như mẫu thân khổ mệnh vậy, trải qua ngày tháng ăn nhờ ở đậu mà thôi!
Sau khi Phòng Xảo Nhi trở thành tu sĩ, vì thiếu hụt công pháp và đan dược, tu vi dĩ nhiên không bằng những đệ tử khác của Vạn gia. Nếu muốn đi ra khỏi Vạn gia, việc tu luyện trên tu vi phải có bản lãnh tự lập. Vì thế, cô gái đáng thương này không bỏ qua bất kỳ cơ hội tăng cao tu vi nào, khu chợ của Xích Hà lĩnh cũng đã trở thành địa phương mà nàng ta thường lui tới.
Phòng Xảo Nhi khát vọng, sẽ gặp được đan dược mà nàng ta có thể mua được. Mặc dù linh thạch trên người có hạn, mỗi một lần đều là tay không mà quay về, nhưng nàng ta không nguyện bỏ qua.
Một ngày nọ, Vạn Thanh Sam Trúc Cơ thành công, Vạn gia tránh không được bày yến chúc mừng.
Sự vui mừng và náo nhiệt của Vạn gia không thuộc về cô gái này. Nàng ta chỉ muốn đi một mình tới chỗ không người, độc hưởng một phần thanh tĩnh thuộc về mình. Trong lúc vô ý, nàng lại đi tới trên chợ, trước cửa hàng đan dược của Vạn gia, Phòng Xảo Nhi dừng bước.
Những cửa hàng đan dược này chính là tán tu kinh doanh. Đệ tử của Vạn gia đều có đan dược được phân, nhưng mà duy chỉ có Phòng Xảo Nhi nàng là không có. Bên trong cửa hàng lại có Sinh Linh đan mà nàng ta đang cần, một lọ chẳng qua là hai khối linh thạch. Thế nhưng trên người chỉ có hai khối linh thạch, là được Vạn gia trưởng bối tặng cho khi vừa tấn thăng tu sĩ, ngoài ra, cô nương này hai bàn tay trắng.
Phòng Xảo Nhi tìm linh thạch trên người, nàng thầm cắm môi, trù trừ một lúc lâu, khẽ thở dài một tiếng liền rời đi. Chợt một giọng nói ôn hòa dễ nghe vang lên bên tai nàng...
- Xích Hà lĩnh ngày hôm nay thật náo nhiệt! Xin hỏi vị cô nương này, có biết Vạn gia có việc gì vui không?
Phòng Xảo Nhi dừng chân xoay người, thấy là một vị tu sĩ. Vóc người của hắn cao to đứng ngạo nghễ. Nụ cười tuấn lãng, hai mắt trong suốt có thần, đang trong thoáng chốc nhìn nàng chằm chằm.
Đối mặt một người xa lạ, còn là nam nhân tướng mạo không tầm thường như vậy, Phòng Xảo Nhi có chút ngượng ngùng, không biết nên đáp lại như thế nào mới phải.
- Ha ha! Tại hạ Diệp Vũ, tự xưng Vũ chân nhân, bái kiến vị cô nương này! Hãy còn không biết cô nương xưng hô như thế nào?
Người nói chuyện chính là Diệp Vũ rỗi rãnh du ngoạn đến đây. Hắn vốn muốn đi vào bên trong cửa hàng đan dược xem một chút, lại thấy một cô gái toàn thân mặc váy, liền thuận miệng hỏi một chút. Ai ngờ sau khi thấy rõ dung mạo của đối phương, lập tức kinh vi thiên nhân. Một cô gái không phấn son trang điểm lại thanh lệ thoát tục như thế, giữa lông mày chau lại có nỗi buồn oán nhàn nhạt, ta gặp càng thương! Nhất là sau khi đối phương ngượng ngùng uyển chuyển hàm xúc phong tình, lại như nhất loan tân nguyệt làm động lòng người! Lại như U Lan nơi khe sâu dụ cho người động tình!
Quay đầu trước sau nhìn xuống, trên chợ vết chân thưa thớt, tâm trạng của Phòng Xảo Nhi thoáng an định, lúc này mới nhân tiện nói ra ngọn nguồn Vạn gia vui mừng.
Trúc Cơ kỳ cũng đáng ăn mừng trắng trợn như vậy sao? Diệp Vũ không cho là đúng lắc lắc đầu, nói ra:
- Phòng cô nương có phải đi mua đan dược không, hay là cùng vào trong đi?
Phòng Xảo Nhi làm gì sẽ cùng một nam nhân mới gặp, nàng liền vội vã cáo từ!
Diệp Vũ nhìn bóng lưng động lòng người kia đi ra ngoài khu chợ, hắn cảm giác sâu sắc tiếc hận, cũng không tiện dây dưa, nhưng trong lòng đối với giai nhân nhớ mãi không quên. Hắn không yên lòng sau đó dạo qua một vòng, lại trên một chỗ sườn núi bên ngoài khu chợ, lần nữa gặp được Phòng Xảo Nhi một thân một mình.
Vạn gia tuy là náo nhiệt, lại khiến người khó chịu. Phòng Xảo Nhi không chỗ nào có thể đi, liền lên đồi giải sầu nỗi âm úc nơi nội tâm. Mà Diệp Vũ gặp được cô gái làm mình động tâm này lại ở chỗ này tự nhiên không vui, hắn không nỡ rời đi, liền tiến lên bắt chuyện.
Phòng Xảo Nhi không thích nói chuyện với người khác, nhưng không ngờ trong lúc tình cờ, đối mặt một người nam nhân chú ý bản thân mình như thế, lần đầu tiên phá lệ mở rộng nội tâm, nói ra nỗi buồn bực nhiều năm qua. Hoặc có thể là, người tình cờ gặp gỡ, đảo mắt mỗi người đều đi đường riêng, sau này sẽ không còn được gặp lại rồi.
Cũng không biết, duyên phận đã là như thế! Vào lúc bất tri giác, một câu nói, một người, liền sẽ khiến ngươi bước lên một con đường khác. Trên con đường này, có lẽ có vui, có lẽ có buồn. Thế nhưng vào khoảnh khắc ngươi lên tiếng, hết thảy ân oán liền đã chú định, cũng không thể nào thay đổi nữa!
Không nghĩ tới trong gia tộc còn có chuyện xấu xa như thế, cô gái cơ khổ không chỗ nương tựa này không ngờ lại quá đau khổ như thế. Cảnh ngộ của Phòng Xảo Nhi sâu đậm đả động Diệp Vũ. Hắn muốn che gió che mưa cho nàng. Hắn muốn mang đến niềm vui cho cô gái này!
- Phòng cô nương, cái này tặng cô!
Diệp Vũ lấy ra một túi càn khôn giao cho Phòng Xảo Nhi.
Trong túi càn khôn, không chỉ có linh thạch và đan dược, còn có một bộ công pháp hoàn chỉnh và một chiếc khăn lụa pháp khí. Phòng Xảo Nhi mặc dù muốn từ chối, nước mắt vẫn không kìm nổi mới rơi xuống. Trên đời này, ngoại trừ mẫu thân sanh nàng nuôi nàng, thương nàng yêu nàng ra, chính là người nam tử trước mắt này thành tâm đãi nàng như thế.
Phòng Xảo Nhi nhìn thấu vẻ thật tâm thật ý của đối phương, than thở rất nhiều, sự rụt rè của con gái vẫn khiến nàng uyển chuyển từ chối bởi vật được tặng quá mức quý trọng. Diệp Vũ bất đắc dĩ, đành viện cớ tu hành, hẹn gặp lại ở sườn núi.
Cảm động và nhớ nhung thái độ làm người thành tâm thành ý của đối phương, tính tình thật sự chân thành, Phòng Xảo Nhi liền đáp ứng yêu cầu gặp lại ở sườn núi của đối phương. Vì thế, cách dăm ba ngày, hai người lại gặp nhau trên sườn núi bên ngoài khu chợ. Dần dần, nữ nhi lòng có vấn vương, xem Diệp Vũ là người thân nhất của mình. Mà Diệp Vũ cũng lún sâu vào độc tình, khó có thể tự kềm chế.
Vào lúc hai người tình thâm ý dày đặc, tránh không được âu yếm, càng kiên định Diệp Vũ muốn cùng giai nhân chung lòng đi tới chân trời xa xăm.
Diệp Vũ cậy mình tu vi không thấp, vì tránh cho nỗi lo về sau của người yêu, liền thượng môn cầu thân. Ai ngờ vào lúc gặp Vạn Thanh Sam, đối phương lại vì hắn quyến rũ con gái của Vạn gia, mà đột nhiên giận dữ . Bất quá, trưởng bối của Vạn gia lại nhìn trúng tu vi của Diệp Vũ, sau khi một phen thương nghị, liền đưa ra bảo hắn ở rể Vạn gia.
Ở rể một gia tộc tu tiên, đối với một tu sĩ có tu vi không cao mà nói, không khác nào trèo lên cành cao. Thế nhưng đây đối với Diệp Vũ của Trúc Cơ kỳ tu vi mà nói, lại là một loại làm nhục. Cha mẹ hắn trung niên mới có một người con trai như hắn, vào thời khắc hấp hối của hai ông bà, hắn vẫn nhớ mãi không quên sự tình nối dõi tông đường.
Vì vậy, Diệp Vũ lúc đó liền một mực cự tuyệt Vạn gia.
Phòng Xảo Nhi sau khi được nghe chuyện này cực kỳ bi ai vạn phần. Đệ tử trong tộc lại càng châm biếm nàng nhiều hơn, khiến cho Diệp Vũ dưới cơn nóng giận, liền muốn mang theo giai nhân chạy đi. Phòng Xảo Nhi cũng mất hết ý niệm đối với Vạn gia, liền dứt khoát quyết nhiên chạy ra khỏi gia môn.
Ai ngờ, Vạn Thanh Sam thẹn quá thành giận, dẫn theo tộc nhân đuổi tới. Dù sao cố kỵ tới mặt mũi của Vạn gia, tự biết Diệp Vũ đuối lý không làm gì khác hơn là dẫn theo Phòng Xảo Nhi chạy trốn tứ phía.
Tu vi của Phòng Xảo Nhi quá thấp, trong sự đuổi giết của Vạn gia, bị đệ tử của Vạn gia ngộ thương. Diệp Vũ cũng không nghĩ ngợi nhiều được, trong cơn tức giận liên tục giết càng nhiều đệ tử của Vạn gia hơn nữa. Kể từ đó, sự việc ồn ào càng thêm không thể vãn hồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT