- Sư đệ, không phải... Ngươi không cảm thấy tiếng mưa này quá lớn sao?

Nguyên Thanh vội la lên.

Nguyên Phong khinh thường nói:

- Nói trái nói phải lại nói tới chuyện này chẳng phải là giấu đầu hở đuôi sao?

Nguyên Thanh cũng cười, ném đi chút cảnh giác mơ hồ dâng lên trong lòng, trước mắt hắn không nhịn được hiện lên bóng người uyển chuyển kia!

- Tạ cô nương thực sự không tệ!

Trong lúc nhớ lại, Nguyên Thanh lẩm bẩm một câu.

- Hôm nay sư huynh ra tay không chỉ chấn áp quần hùng, uy phong tám phía, còn lấy được trái tim của giai nhân, có thể nói là một công đôi việc! Nếu như sư phụ còn sống, không biết sẽ cao hứng tới mức nào!

Nguyên Phong hơi xúc động nói.

Nhắc tới sư phụ, trong lòng Nguyên Thanh lại thấy nặng nề, khẽ nói:

- Ngươi đừng nịnh hót sư huynh nữa. Khi sư phụ còn sống có tiên cơ rõ ràng! Nếu như không có tiểu sư thúc, hai người chúng ta làm gì có cơ duyên ngày hôm nay!

Nguyên Phong cũng cảm thấy mình nói lỡ lời, im lặng.

Hai người không nói lời nào, qua một hồi lâu, Nguyên Thanh mới nói:



- Sư đệ, chúng ta cùng sư thúc nhất định sẽ tách ra. Hắn giao Huyền Nguyên Quan cho huynh đệ chúng ta, chúng ta cũng không thể làm cho hắn thất vọng mới phải.

- Sư huynh yên tâm đi! nếu không thể trở lại Bạch Vân Quan, sau này Huyền Nguyên Quan chính là nhà của chúng ta.

Nguyên Phong khẳng định.

Nguyên Thanh trầm ngâm một lúc, trước mắt lại hiện lên dáng vẻ của giai nhân. Còn nữa, Phó Chính Nam có võ công không cao nhưng cũng có thể làm tới phó minh chủ trong giang hồ. Mạch suy nghĩ hỗn loạn không ngừng kéo đến, trong lòng cũng không khỏi thấy ớn lạnh. Giọng điệu hắn có chút do dự, hỏi:

- Ta thấy giang hồ Đại Hạ cũng bình thường, nếu như có thể dừng chân ở đây, có lẽ có thể có chút thành tích!

Nguyên Phong nghe được ẩn ý trong lời nói của Nguyên Thanh, hắn bỗng nhiên ngồi dậy, trong giọng nói lộ ra sự khó hiểu hỏi:

- Sư huynh không muốn trở về sao!?

Nguyên Thanh vẫn nằm, thở dài và chậm rãi nói:

- Nếu như sư đệ không thể một mình chống đỡ Huyền Nguyên Quan của Đại Thương, ta lại theo ngươi trở lại.

- Sư huynh, võ công của ta không kém hơn ngươi, đệ tử được sư thúc thu còn có muội tử của sư thúc, hai người này mặc dù tuổi nhỏ nhưng theo thời gian cũng sẽ trở thành cao thủ Tiên Thiên chân chính! Cho dù sư huynh không quay về, chỉ dựa vào ba cao thủ Tiên Thiên trấn giữ Huyền Nguyên Quan, cũng đủ để kiêu ngạo trong giang hồ!

Nguyên Thanh không phục nói.

Nguyên Thanh bỗng nhiên đứng dậy, hưng phấn nói:

- Như vậy rất tốt! Nếu như ta có thể đứng vững ở Đại Hạ, đánh ra một mảnh trời, ta sẽ xây một Huyền Nguyên Quan ở Đại Hạ!



Nguyên Phong bị hùng tâm tráng chí của Nguyên Thanh làm cảm động, liên tục gật đầu nói:

- Ý kiến này của sư huynh rất hay, ngày mai lại báo cho sư thúc biết mới được.

- Không vội, đợi ta cẩn thân cân nhắc một thời gian, mới để cho sư thúc định đoạt!

Nguyên Thanh nói tới đây dừng lại một lát mới nói thêm:

- Sư đệ, ngươi không cảm thấy tiếng mưa này có phần không đúng sao?

Nguyên Phong cười nói:

- Sư huynh, sao huynh vòng một vòng lại nhắc tới chuyện này vậy!

Cảm thấy trong lời nói của Nguyên Thanh cũng không có ý nói đùa, hắn nghiêng tai lắng nghe và lẩm bẩm nói:

- Mưa này thật lớn, tiếng mưa rơi tự nhiên lớn hơn, không đúng! Tiếng mưa này cũng không thể làm cho gian nhà đá chấn động như vậy được?

Tiếng mưa rơi càng lúc càng nhanh, dường như có những tiếng ầm ầm vang lên. Ngay cả gian nhà cũng lắc lư theo. Nguyên Phong bình tĩnh cảm nhận, thấy giường đá dưới mông cũng rung lên, cho hắn biết điều này không phải là ảo giác nên thất thanh nói:

- Sư huynh, đây là thế nào vậy?

- Người trong phòng nghe đây, tất cả đều mau ra đây!

Lúc này, ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng la của Lâm Nhất. Nguyên Thanh chợt kinh ngạc, dự cảm bất an trong giây lát biến thành nguy cơ vô hình, khiến cho hai sư huynh đệ không dám chậm trễ, cầm lấy bọc hành lý lao ra khỏi gian nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play