Khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, Lâm Nhất liếc nhìn đối phương và nói:
- Không phải sao? Sau khi huynh đệ ngươi ỷ thế hiếp người, không chiếm được lợi thì cũng thôi, ai ngờ hắn lại mời huynh trưởng là ngươi ra tay, liên tiếp giết chết bảy người. Sau khi ngươi giết bảy người còn không muốn dừng tay, xem mạng người như cỏ rác. Nếu như sau lưng của ngươi không có Tế Hải tông tồn tại, ngươi dám không kiêng nể như thế sao?
Ánh mắt Lâm Nhất lướt qua một góc khuất trong bóng đêm, bỗng nhiên chuyển hướng, giọng điệu giễu cợt nói tiếp:
- Ta cũng là một tu sĩ, ta tuyệt đối không tin Tế Hải tông sẽ xem mạng người như cỏ rác, mặc cho ngươi lạm sát kẻ vô tội! Ta đúng là sợ, nhưng không phải sợ ngươi, mà là sợ trưởng bối phía sau ngươi. Nếu như trên dưới Tế Hải tông đều là dạng người vô lý giống như ngươi, chắc chắn đồng đạo không tha, sẽ bị trời đất cùng vứt bỏ!
Vẻ mặt Túc Mã biến đổi, hừ lạnh một tiếng nói:
- Chẳng lẽ ngươi có thể thắng ta sao?
Lâm Nhất lặng lẽ cười, cười rất lạnh lùng. Hắn có chút khiêu khích nói:
- Ta là kính nể và sợ hãi tồn tại Tế Hải tông, biết thắng ngươi cũng chẳng có nghĩa gì, cần gì phải tranh đấu cùng ngươi! Hơn nữa, tu sĩ tranh chấp, thắng thua không luận sống chết. Giết ngươi, cũng không khó!
Túc Mã biến sắc, lui về phía sau một bước, phi kiếm theo đó cũng nóng lòng muốn động. Hắn ta cười gằn nói:
- Tiểu tử, ngươi đủ cuồng vọng!
- Đủ rồi!
Một tiếng hét lớn giống như tiếng sấm đột nhiên vang lên ở trên đỉnh đầu của mọi người.
Đồng tử của Lâm Nhất hơi co lại, nhìn chằm chằm vào phía trước. Chỉ thấy một bóng người đột nhiên đi tới. Đó là một người trung niên để râu ngắn, tướng mạo bình thường. Hai mắt ông ta sáng như điện, lạnh lùng nhìn chăm chú vào mình.
- Ra mắt Thư sư thúc!
Lưu Đạt cùng Cát Nạp âm thầm trao đổi ánh mắt, lập tức tiến lên một bước, cúi người thi lễ.
Túc Mã có chút không cam lòng, thu lại phi kiếm, chắp tay bái lạy nói:
- Sư thúc!
Người kia hừ lạnh một tiếng, hờ hững không để ý tới ba người, chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, lạnh lùng trách mắng:
- Một mình ngươi là tiểu bối từ bên ngoài đến, lá gan không nhỏ!
Túc Mã vui mừng, vội vàng tiến lên trước nói:
- Sư thúc, những người này quá càn rỡ...
- Ngươi câm miệng cho ta. Thân là tu sĩ tham dự vào tranh đấu phàm tục còn cố tình lạm sát, ngươi để môn quy ở đâu? Để ta ở đâu?
Người kia phất tay quát.
- Tại hạ Lâm Nhất ra mắt vị tiền bối này.
Lâm Nhất âm thầm cắn răng, nhìn đối phương chắp tay làm lễ.
- Hừ! Một tiểu bối cũng dám ngông cuồng chỉ trích Tế Hải tông ta, đúng là không biết trời cao đất rộng! Ta sẽ thay sư môn của ngươi giáo huấn ngươi một trận.
Người kia hình như khí thế đang thịnh, còn chưa nói dứt lời, cuối cùng đã từ phía xa đánh một chưởng về phía Lâm Nhất.
Thấy đối phương răn dạy đệ tử, còn tưởng đây là một người có thể nói đạo lý! Trong lúc mới vừa thả lỏng thì một chưởng ấn cực lớn đã đến trước người. Rơi vào đường cùng, Lâm Nhất không thể làm gì khác hơn là lấy ra tấm lá chắn mai rùa.
- Ầm...!
Sau một tiếng động vang dội, chưởng ấn này đánh tấm lá chắn mai rùa bay đi, lại đánh bay thanh phi kiếm màu đen và đập vào trên người của Lâm Nhất.
Một lực lớn cuộn trào mãnh liệt khó có thể chống đỡ, Lâm Nhất liên tục lùi lại mấy trượng rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Trong lòng tức giận, ánh mắt Lâm Nhất chợt lạnh, cố kìm chế kích động lấy ra Lang Nha Kiếm, nhìn chằm chằm vào đối phương.
Người kia cách không chộp một cái lại nắm lấy tấm lá chắn mai rùa cùng phi kiếm trong tay, còn tiện tay mạnh mẽ xóa đi thần thức cùng cấm chế phía trên, khiến tâm thần của Lâm Nhất đau đớn, lại phun ra một ngụm máu tươi.
- Đây chỉ là chút khiển trách nhỏ, răn đe!
Người kia trước sau thâm trầm ném lại một câu, không ngờ xoay người rời đi.
- Sư thúc?
Túc Mã đang mừng thầm, lại thấy sư thúc dừng tay như thế thì cảm thấy không hiểu nổi.
- Ngươi còn muốn giết mấy người nữa sao? Mặt mũi của môn phái cũng bị ngươi làm cho mất hết rồi! Tất cả đều bò trở lại cho ta.
Người kia cũng không quay đầu lại, nghênh ngang rời đi. Túc Mã lại âm thầm oán thầm, vì sao không một chưởng đánh chết tên tiểu tử kia chứ?
- Sư huynh, sư thúc có lệnh, trở về đi!
Trên mặt hai người Lưu Đạt cùng Cát Nạp lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, khiến người ta nghi ngờ, lại nhất thời không rõ được. Túc Mã xoay người gắt một cái, mắng Lâm Nhất:
- Xem như tiểu tử ngươi gặp may mắn, hừ!
Lâm Nhất che ngực, khóe môi tràn ra vết máu, lạnh lùng nhìn những bóng người đó rời đi.
- Sư thúc!
- Lâm Nhất.
- Lâm công tử!
Lâm Nhất giơ cánh tay lên, ngăn cản đám người xông lên, nói:
- Ta không chết được, tất cả giải tán đi!
Lâm Nhất chậm rãi xoay người lại. Trên mặt mỗi người đầy bi ai. Từ khi Thiên Long phái đi ra ngoài tới nay, thoáng cái đã mất đi sáu gã đệ tử nội môn, đây là bước đầu. Giang trưởng lão bỏ mình làm cho trên dưới Thiên Long phái càng thêm đau buồn!
Tối nay, không có người nào ngủ!
Lâm Nhất khe khẽ thở dài, không nói gì nữa. Hắn cúi đầu, chậm rãi đi về phía phòng khách của mình. Đau thương nặng nề này khiến cho bóng đêm càng thêm thâm trầm, cũng khiến cho người ta không muốn dừng bước.
Trở về phòng và đóng cửa lại, Lâm Nhất ngồi ở trên giường nhỏ, nhắm hai mắt lại.
Trong đình viện, người Thiên Long phái được Mạnh Sơn dẫn dầu, đốt vật dễ cháy, rót rượu bái tế vong hồn.
Lâm Nhất lắc đầu, cố gắng ném hết tất cả những suy nghĩ trong đầu! Thấy qua quá nhiều sinh ly tử biệt, hắn không muốn nhìn những tiễn đưa khiến người ta cảm giác đứt hết ruột gan, cũng không muốn nghĩ tới những thăng trầm trong quá khứ. Hắn cần phải làm là thổ nạp điều tức, vận công chữa thương.
Trên con đường này, nhất định sẽ có rất nhiều người rời đi, người sống vẫn phải đi về phía trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT