Người trẻ tuổi này không giống như hạng người có thủ đoạn độc ác, bây giờ cũng chỉ có thể đánh cược một lần. Nhưng Xuất Vân Tử cũng không dám lại nói sạo nữa, nếu không sẽ tự gặp phiền toái! Hắn ta len lén liếc nhìn đối phương, cười nịnh nọt nói:

- Đều do tại hạ sai lầm, tại hạ nhận lỗi với đạo hữu! Mong rằng đạo hữu đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tại hạ!

Xuất Vân Tử vừa nói hết câu đã kéo túi Càn Khôn bên thắt lưng, xóa đi cấm chế ở phía trên và ném xuống đất, đáng thương nói:

- Tài sản của tại hạ đều ở đây, xem như là quà nhận lỗi. Có câu nói cần tài không muốn sống, muốn chết lại không cần tài. Mong rằng đạo hữu buông tha cho tại hạ lần này.

Sau khi nói hết một hơi, Xuất Vân Tử thở dài, trên gương mặt béo phì đầy vẻ bất đắc dĩ. Chỉ là dáng vẻ đáng thương của hắn ta kết hợp với thân thể to béo này lại cảm giác kỳ quái!

Lâm Nhất rất bình tĩnh cầm lấy túi Càn Khôn, bên trong không chỉ có thanh đoản kiếm của Mộc Thanh Nhi, còn có vài thứ đồ ngổn ngang khác.

Xuất Vân Tử thấy vẻ mặt đối phương dịu xuống thì thầm thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được nhức nhối nói:

- Bên trong có hai thanh phi kiếm, một thanh hạ phẩm, một thanh là trung phẩm, mỗi thanh dù có tốn trăm khối linh thạch cũng mua không được! Một lọ Ngưng Khí đan, một lọ Tẩy Nguyên đan cũng phải mười khối linh thạch một lọ. Mười hai tấm Ẩn Thân phù, phải tốn mười hai khối linh thạch. Còn có Hỏa Cầu phù, Phong Hành phù, Hợp Hoan đan tối thiểu giá trị hai mươi khối linh thạch. Cộng thêm ta vốn có 21 khối linh thạch. Ôi! Tất cả đều đưa cho đạo hữu!

Thấy đối phương ngừng lải nhải, Lâm Nhất nhíu mày, lấy từ trong túi Càn Khôn ra một mảnh ngọc giản hỏi:

- Đây là cái gì?

Xuất Vân Tử tức giận nói:

- Đó là bản đồ của Đại Hạ không tính là linh thạch, tặng không!

- Ngươi không sợ ta cầm túi Càn Khôn của ngươi lại giết ngươi sao?



Lâm Nhất chậm rãi nói.

Hình như bị lời nói của Lâm Nhất hù dọa, Xuất Vân Tử đang cong lưng chợt đứng thẳng, thịt trên người cũng run lên. Hắn ta trợn trừng mắt nhìn đối phương, tròng mắt đảo qua, lập tức cúi người thi lễ, vẻ mặt buồn bã giống như đưa đám nói:

- Nếu như đạo hữu muốn ăn thân thể béo mập của ta thì cứ lấy đi thôi! Xem như Xuất Vân Tử số khổ, chẳng trách được người khác!

Nói xong, nước mắt hắn ta cũng tràn ra.

- Được rồi, đừng giả vờ giả vịt nữa, ngươi giữ lại cái thân thịt của mình đi!

Lâm Nhất vạch trần tâm tư của đối phương. Xuất Vân Tử tuy là đồng đạo tu hành lại ham mê tửu sắc, toàn thân là dáng vẻ của con buôn, miệng nói đầy những lời mê sảng.

Gánh nặng trong lòng Xuất Vân Tử liền được tháo xuống, lại ra vẻ thành thật thi lễ:

- Cảm ơn đạo hữu đã tha mạng! Ở bên trong Vân thành, nếu có gì sai khiến, tại hạ đều đồng ý!

Lâm Nhất lấy ra những thứ hữu dụng, số còn lại cùng túi Càn Khôn thì ném trả lại cho Xuất Vân Tử.

- Đạo hữu thật sự là anh hùng hào kiệt, khiến tại hạ kính nể!

Xuất Vân Tử cười tươi như hoa, không quên nịnh bợ.

Lâm Nhất thu hồi phi kiếm, im lặng suy nghĩ một lát mới nói:

- Nói tỉ mỉ cho ta nghe về lai lịch của ngươi cùng những gì ngươi biết về Đại Hạ.



Giọng điệu hắn bỗng nhiên thay đổi, chân mày rướn lên, nhẹ nhàng nhếch mép nói tiếp:

- Nếu dám lừa gạt, có thể ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta sẽ lấy đi tất cả mọi thứ của ngươi!

Xuất Vân Tử gượng cười, tự nhiên hiểu được sự chỉ chích trong mắt đối phương, không nhịn được mà thầm cảm thấy may mắn. Xem ra người trẻ tuổi này không phải hạng người hung ác, nếu không, hôm nay hắn đã có thể xui xẻo. Hắn ta đảo tròng mắt, cẩn thận hỏi:

- Còn không biết phải xưng hô với đạo hữu thế nào? Chẳng lẽ đạo hữu chưa từng đi qua Đại Hạ?

Lâm Nhất vốn không phải kẻ ác, hơn nữa đã thu thanh đoản kiếm về, còn có chút bồi thường, tức giận vì một đường đuổi theo cũng tiêu tan. Hắn cũng chắp tay nói ra tên họ của mình.

- Hóa ra là Lâm đạo hữu, hân hạnh được gặp mặt!

Đối phương không có sát ý làm cho Xuất Vân Tử hoàn toàn yên lòng. Lai lịch của bản thân cũng không có gì để giấu giếm, tình hình của Đại Hạ cũng rõ ràng ra đó. Vì vậy, hắn ta căn cứ vào suy nghĩ muốn kết giao với đối phương, lại nói ra hết những gì mình biết được.

Xuất Vân Tử là người ở Đại Hạ, phụ mẫu hắn ta chết sớm, cả nhà đã không còn người nào. Sư phụ hắn chính là đệ tử của Ẩn Nguyên tông Đại Hạ, đó là một môn phái nhỏ. Tiên môn Đại Hạ có tổng cộng có một môn bốn tông, nói vậy cũng không phải chỉ có bốn tiên môn Đại Hạ này.

Trong Đại Hạ, tiên môn nhất nổi danh nhất gồm có một môn bốn tông. Huyền Thiên môn chính là môn phái có danh tiếng cùng thực lực nhất ở Đại Hạ, có thể nói là một nhà độc quyền. Bên cạnh đó còn có Hắc Sơn tông, Định Hải tông, Hồng Vân cung, Chính Dương tông cũng không thể khinh thường. Ngoài ra, còn có một vài môn phái nhỏ, giống như Đan Nguyên tông, Ẩn Nguyên tông, Ngọc Hành tông chờ một chút.

Loại bỏ những tiên môn lớn nhỏ là một ít gia tộc tu tiên. Những gia tộc tu tiên này trải rộng các nơi, vẫn chạy tới hải ngoại. Tư Đồ gia cùng Trịnh gia mà Thiên Long phái gặp được trên đường đi thuộc loại này.

Tu vi bản thân Xuất Vân Tử không cao, cũng rời khỏi Đại Hạ đã rất lâu, những lời hắn ta nói không khác với những gì Lâm Nhất biết được từ chỗ của Giang trưởng lão.

- Vì sao ngươi không gia nhập tiên môn, lưu lạc tới hải ngoại?

Theo Lâm Nhất thấy, nếu bước vào đạo này thì nên tu luyện mới phải, tu vi của Xuất Vân Tử đã đến Luyện Khí kỳ tầng năm lại ham mê tửu sắc, khiến cho người ta thấy khó hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play