Rất nhiều người cùng chuyện đều ra đi như thế, dần dần mất đi, ngươi chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng, lại không thể làm gì!
...
Thuyền đi tới giữa trưa, thuyền Tư Đồ gia trước mặt mới chạy chậm lại. Đám người Lâm Nhất đang nói chuyện liền đứng dậy nhìn. Phía trước xuất hiện một đảo nhỏ, bên bờ còn có bốn chiếc thuyền biển đang đậu.
Còn chưa chờ mọi người Thiên Long phái nhìn rõ ràng đã thấy có một cầu vồng kiếm bay đi, thấy dáng người quen thuộc này, không cần phải nói cũng biết là Lan Kỳ Nhi. Sau một lúc lâu, nàng lại bay trở về, thuyền biển tiếp tục đi về phía trước. Bốn chiếc thuyền biển cũng theo ở phía sau.
Sáu chiếc thuyền biển nối đuôi nhau đi hơn hai canh giờ. Thuyền của Tư Đồ gia lại chạy chậm lại. Nam tử dáng vẻ thư sinh kia nhìn về phía sau hô to, ý nói vùng biển trước mặt có tên là "Tù Long Hải", chính là chỗ thủy quái thường lui tới, bảo đội thuyền phía sau cẩn thận.
Mặc dù cho rằng người này ở phần mê hoặc mọi người, những các đệ tử trên thuyền của Thiên Long phái vẫn sẵn sàng đón quân địch. Sư phụ của Lan Kỳ Nhi cũng đi tới trên lầu cao, hình như cũng có phần thận trọng trong chuyện này. Trong thời gian ngắn, mọi người đều nhìn chăm chú về phía trước. Trên gương mặt Mộc Thanh Nhi đầy vui mừng. Trên thuyền biển, nữ tử có khi nào từng phong quang như vậy đâu!
Thuyền biển lại đi thêm một đoạn về phía trước, trên mặt biển thấy sóng nhấp nhô vẫn như lúc trước, cũng không gì khác thường. Lại qua một giờ, mặt trời dần khuất về phía tây. Trong lúc có người cho rằng chuyến đi này thuận lợi, không gặp phải thủy quái kia, thuyền trước mặt đột nhiên truyền đến tiếng kêu kinh ngạc!
Trên thuyền Tư Đồ gia hoàn toàn hỗn loạn. Thuyền đi lệch về hướng đông, dường như muốn tránh né gì đó. Mà trên thuyền Thiên Long phái phía sau, Tiêu đường chủ không dám khinh thường, cũng vội vàng bảo đệ tử cho thuyền đi lệch về hướng tây. Tới lúc này, bốn con thuyền biển phía sau lại thuận gió chạy tới, một con thuyền lao vào khu vực biển mà hai thuyền phía trước vừa tránh được.
Đầu thuyền, vẻ mặt Lâm Nhất chợt biến đổi, vội vàng tới gần mạn thuyền bên trái và nhìn vào trong biển. Chỉ thấy cách phía đông của thuyền khoảng trăm trượng, nước biển đột nhiên tốc cuồn cuộn, mà thuyền biển thứ ba phía sau tránh né không kịp, vừa lúc lao tới chỗ nước biển đang phun trào.
Nước biển kia giống như một nồi nước sôi, nước biển sùng sục nổi sóng, sau đó thuyền biển tới lập tức lắc lư mạnh, trên thuyền truyền ra những tiếng kêu sợ hãi.
Nước biển càng cuồn cuộn mãnh liệt hơn, theo tiếng người kinh ngạc kêu lên, nước biển phía dưới bỗng nhiên có một cánh bay màu xanh đen thò ra. Cánh tay kia lớn kinh người, phải đến hai người mới ôm hết, dài hơn mười trượng. Sóng biển cuồn cuộn nổi lên, đập về phía chiếc thuyền biển xui xẻo kia!
- Ầm...!
Một tiếng nổ lớn vang lên, cái cánh tay lớn kia đã đập xuống trên thuyền đi biển.
Lập tức, chỉ thấy vụn gỗ bay ngang, cột buồm gãy, tiếng khóc tiếng kêu vang lên không ngừng. Nếu vạn quân rơi xuống, thuyền biển bị đập chìm xuống gây ra một lực va chạm mạnh, hất rất nhiều người bay ra ngoài.
Cánh tay kia vẫn không chịu bỏ qua, cuối cùng lại quấn ngang lấy chiếc thuyền biển. Thân tàu bị ép phát ra từng tiếng "kẽo kẹt, kẽo kẹt" ghê người, thuyền biển đã sắp bị ép thành mảnh vụn.
Tất cả mọi chuyện phát sinh chỉ trong nháy mắt. Lâm Nhất còn kinh hãi trước biến cố xảy ra đột ngột trên biển chứ đừng nói tới người khác. Hắn đang nghĩ xem thủy quái này là vật gì, lại nghe trên lâu thuyền vang lên giọng nói của một nữ tử...
- Chẳng qua là con nhện tám chân tên "Vọng Triều" lại có thể làm mưa làm gió. Kỳ nhi, mau đi cứu người!
Lâm Nhất xoay người nhìn lại, chỉ thấy hai bóng người màu trắng đã từ trên thuyền bay lên. Bóng dáng nhỏ nhắn kia nhanh như gió, lướt qua mặt biển, lách qua khe hở của cánh tay lớn, lập tức một mảnh ánh sáng màu trắng bỗng nhiên lóe lên, đã xem những người rơi xuống nước bay lên và rơi xuống thuyền phía sau.
Những người được cứu còn đang kinh hoàng giãy giụa giữa không trung lại cảm trên thân thả lỏng, ánh sáng trắng quấn trên lưng lướt qua, bịch bịch ngã xuống trên sàn thuyền. Lúc này mọi người mới nhìn rõ, hóa ra là Lan Kỳ Nhi dùng một mảnh vải trắng khống chế linh hoạt, thân hình mượn gió lướt nhẹ, ở trong tình thế nguy cấp đã cứu từng người lên.
Các thuyền phía sau cũng tránh sáng hi bên, năm chiếc thuyền biển tạo thành một vòng tròn lớn, vừa lúc có thể thấy rõ tình hình phía trước. Tất cả mọi người có cảm giác hoa cả mắt.
- Phù...!
Lại là hai cánh tay lớn lao ra khỏi mặt biển, sóng biển cuồn cuộn nổi lên, đập về phía chiếc thuyền biển!
Xong rồi! Chiếc thuyền biển này sẽ bị đập nát trong giây lát mất thôi!
Tất cả mọi người rơi vào tuyệt vọng, chợt hai ánh sáng màu đỏ lóe lên, chỉ thấy cánh tay lớn giơ lên cao đã đứt làm hai đoạn. Lập tức có máu trút xuống như mưa, dội lên chiếc thuyền này. Chỉ có điều máu này lại là màu xanh lam.
- Ầm...
Cánh tay bị chém đứt rơi vào nước biển, văng lên đợt sóng lớn cao tới mấy trượng. Có lẽ là bị đau nên con nhện tám chân kia run lên bần bật, hai cánh tay lập tức rụt ào trong nước, một cánh tay khác vẫn nắm lấy thuyền biển không thả đang lắc càng mạnh hơn, muốn kéo thuyền xuống vực sâu vạn trượng.
- Vù...
Lại một đường ánh sáng lao nhanh như cuồng phong chém qua.
Thuyền biển giãy giụa bỗng nhiên lao vọt lên trên mặt biển, hóa ra cánh tay đang nắm chặt lấy nó bị chém đứt. Chỉ thấy trên mặt biển có sóng nước bắn ra, máu lam phun trào, con nhện tám chân mang theo tay cụt lặn xuống dưới biển, tất cả ồn ào giống như thoáng cái đã trở nên yên lặng.
Nhanh! Quá nhanh!
Trên thuyền cách đó không xa, đám người Lâm Nhất âm thầm nhe răng nhếch miệng. Hai kiếm lúc trước là do sư phụ của Lan Kỳ Nhi chém ra, chỉ thấy nàng bay lên không trung, không thấy có dấu hiệu gì ra tay, thậm chí không thấy rõ người ta ra tay thế nào, đã gọn gàng chặt đứt hai cánh tay này. Nếu như chém về phía mình thì sẽ thế nào? Lâm Nhất suy nghĩ, cũng nghĩ không ra cách gì có thể tránh thoát một đòn tất sát này!
Về phần một kiếm phía sau kia, Lâm Nhất ngược lại thấy rõ. Sau khi Lan Kỳ Nhi cứu người đã ra tay, đồng thời khiến cho hắn cảm thấy bi ai! Thế kiếm kia vẫn quá nhanh, nhanh đến mức làm cho không người nào có thể tránh né. Thế mạnh lại sắc bén làm người ta khiếp sợ!
Thân thủ của mình không thể địch nổi một người. Huyền Thiên Thuẫn cộng thêm mảnh vảy cùng mai rùa, sợ rằng cũng khó địch nổi một kiếm này. Còn có mảnh vải trắng của Lan Kỳ Nhi kia không biết là pháp khí còn là linh khí, cứu người đơn giản như vậy, nếu như trói người cũng càng đơn giản hơn! Suy nghĩ tới một ít pháp khí của mình đều do giết người cướp được đúng là quá nghèo nàn, Lâm Nhất không nhịn được cảm thấy lúng túng!
Trên mặt biển bình yên dường như rất lâu nhưng thật ra cũng chỉ trong chớp mắt. Người trên thuyền khẩn trương nhìn chằm chằm vào hai bóng người màu trắng đang đạp kiếm đứng giữa không trung, lại khiếp sợ nhìn chiếc thuyền bị phá nát, còn không quên đưa mắt tìm kiếm trên mặt biển.
Thủy quái chạy thoát rồi sao?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT