Lúc ở cửa thành, tuy thấy trong Thiên Long phái có đồng đạo tu tiên, nhưng bị vướng bởi uy thế của Trịnh gia mà không dám nhiều chuyện, Trịnh Kim liền sinh ý niệm muốn chiếm tiện nghi. Vì vậy hắn tìm đến Trữ Tam vô lại ở trong thành, sau đó nhờ sư huynh Trịnh Tể hỗ trợ.

Trịnh Tể là nam tử cao gầy kia, đã đạt tới Luyện Khí tầng bốn, bình thường thích chiếm tiện nghi nhỏ của các sư huynh đệ, còn là một trong hai sư huynh tu vi cao nhất ở Bắc Châu thành.

Nơi này có sáu đệ tử Luyện Khí kỳ, mang theo mấy đệ tử Ngưng Khí kỳ, tổng cộng hơn mười người, thay Trịnh gia bảo vệ Bắc Châu thành.

Trong các con cháu Trịnh gia, một đệ tử khác tu vi tầng bốn, đã năm mươi, sáu mươi tuổi, làm người gàn bướng, không dễ nói chuyện, chỉ biết bảo vệ quy củ, đàng hoàng làm người, không được đệ tử phía dưới ưa thích. Mà Trịnh Tể làm người tham lam, đối với Trịnh Kim đề nghị ăn nhịp với nhau, mấy người liền tính toán một phen, cuối cùng bố trí ra âm mưu này.

Bây giờ đại công cáo thành, chỉ chờ linh thạch tới cửa. Bạc? Ai đi thuyền mang theo nhiều bạc chứ! Những thứ này chỉ là vật trong thế tục, không có bạc tốt nhất, ta muốn chính là linh thạch.

...

Trịnh Kim đã tạm thời quên nỗi đau mất đoản kiếm, hôm nay thiết trí âm mưu này, tương đương với hoàn mỹ không thiếu sót! Hắn nhìn Từ Tử Huyên, khá là tự đắc cười nói:

- Khà khà! Chúng ta chính là Tiên Nhân mệnh trung chú định, ông trời mới không quản cái gì thiện ác tốt xấu, lão nhân gia hắn khỏe lắm!

- Bọn ngươi cũng xứng làm Tiên Nhân?

Một âm thanh lành lạnh đột nhiên vang lên, thời điểm đám người Trịnh Kim nghĩ chuyện tốt, Lâm Nhất và Giang trưởng lão chạy đến.

- Lại là ngươi! Vì sao ta không xứng trở thành Tiên Nhân? Lẽ nào ngươi là Tiên Nhân?

Trịnh Kim có sư huynh Trịnh Tể làm chỗ dựa, không lo lắng chút nào tiến lên nghênh tiếp.

Lâm Nhất và Giang trưởng lão đúng lúc tới, làm bốn người bị trói lại tay chân thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn người mình bị coi như dê bò trói lại, Giang trưởng lão tức giận đến thổi râu trừng mắt. Chỉ là nam tử hơn ba mươi tuổi kia tu vi cùng là Luyện Khí tầng bốn, đám người Mộc Thanh Nhi còn ở trên tay đối phương, hắn nhất thời không biết như thế nào cho phải.

Lâm Nhất tiến lên một bước, ngăn ở trước mặt Giang trưởng lão. Nhìn Trịnh Kim ngông cuồng xuất hiện, hắn bĩu môi nói:



- Trên đời có thần tiên? Ngươi gặp sao? Ta vốn không phải Tiên Nhân, làm sao xưng nói chuyện về tiên!

Ánh mắt đảo qua Trịnh Kim, lại nhìn về phía nam tử cao gầy, Lâm Nhất lạnh giọng nói:

- Vốn nghĩ thiết âm mưu này, bất quá là một đám ném chuột sợ vỡ đồ mà thôi, nhưng không ngờ đều là ngươi tự cho mình là Tiên Nhân, thực buồn cười đến cực điểm!

Khuôn mặt Trịnh Tể đỏ bừng, trong lòng nhất thời do dự. Tu vi của người trẻ tuổi kia hẳn không thua hắn, cộng thêm lão đầu kia cũng là tầng bốn, tình hình bất lợi a!

Bất quá ngẫm lại đây là ở Bắc Châu thành, Trịnh Tể không cam lòng yếu thế hừ một tiếng:

- Vị đạo hữu này không nên lớn lối đả thương người, cái gì âm mưu hay không âm mưu, làm người nghe hồ đồ a! Những người này phá huỷ bảo vật gia truyền của ta, lại không bỏ nổi đồ vật tương ứng đến bồi thường. Ta chỉ có thể tạm thời giam giữ người ở đây, chờ đồng môn của bọn họ mang tiền đến chuộc người.

- Ta là trưởng bối của những người này, kính xin thả người trước!

Giang trưởng lão giận dữ nói.

Một già một trẻ kia nói rõ ý đồ đến không thiện, Trịnh Kim có chút khiếp đảm. Hắn tâm tư linh hoạt, vội cùng Trịnh Đồng, Trữ Tam canh giữ ở bên cạnh bốn người Mộc Thanh Nhi. Trịnh Đồng cũng học theo, rút ra bội kiếm, gác ở trên cổ của Mộc Thanh Nhi. Ba người này vốn là gia hỏa dầu gian thủy hoạt, cho rằng có người ở trong tay, thì không sợ đối phương chơi cứng!

Thấy người mình hiểu ý, Trịnh Tể yên lòng, thần sắc kiêu căng nói:

- Năm mươi ngàn lạng bạc, hoặc 250 viên linh thạch. Một tay cầm tiền, một tay giao người.

- Ngươi đừng ỷ thế hiếp người!

Giang trưởng lão nơi nào gặp gỡ người trong Tiên đạo không biết xấu hổ như vậy, đây quả thực là cướp đoạt trắng trợn!

Lâm Nhất ngăn Giang trưởng lão nổi giận, hơi nhếch lên khóe miệng, nhìn đối phương cười nói:



- Hạt châu của ngươi, thật giá trị 250 linh thạch?

- Đó là tự nhiên, nếu bọn ngươi không bỏ ra nổi nhiều bạc như vậy, ta chỉ có thể lấy linh thạch.

Trịnh Tể nhất thời không mò ra dụng ý của Lâm Nhất.

- Hạt châu kia của ngươi là dạ minh châu?

Mang trên mặt ý cười chế nhạo, Lâm Nhất lại hỏi.

Con ngươi của Trịnh Tể chuyển động, cố gắng khẳng định nói:

- Dạ minh châu gia truyền!

Lâm Nhất không tỏ rõ ý kiến gật đầu nói:

- Người nhà của ngươi là ai? Là người kia đi bán hạt châu? Các ngươi thực sự là chủ tớ?

Thần sắc của Trịnh Tể hơi run, Trữ Tam tựa như tranh công giành trước trả lời:

- Đây là Trịnh Tể Trịnh công tử của nhà ta, ta là Trữ Tam, hạt châu đó là ta cầm bán, lại bị nha đầu này làm rơi vỡ.

- Ồ! Nguyên lai cũng là con cháu Trịnh gia, thất kính, thất kính!

Lâm Nhất bừng tỉnh cười nói:

- Không phải là làm vỡ viên dạ minh châu sao? May mà trên người ta cũng mang theo một viên, ta cho ngươi là được. Ngươi xem hạt châu của ta như thế nào?

Bàn tay Lâm Nhất mở ra, một đoàn hào quang nhàn nhạt, từ trong một hạt châu óng ánh lan ra, dù ở ban ngày cũng có thể cảm thụ được hạt châu sáng sủa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play