Lúc này Mộc Thanh Nhi chỉ nhớ mấy chữ phạt mao tẩy tủy và thoát thai hoán cốt, nàng hưng phấn bắt được cánh tay của đối phương nói:

- Ta mua, vị đại ca này mau nói giá tiền!

Nói xong, bỗng nhiên nàng lộ ra thần sắc chần chờ, nghĩ đến bạc trên người sợ là không đủ, đôi mắt sáng lưu chuyển, cầu viện nhìn về phía Hoằng An!

Ánh mắt gia hỏa kia có chút tham lam đảo qua khuôn mặt mịn màng của Mộc Thanh Nhi, âm thầm hít một hơi, một mùi thơm thấm người để hắn thiếu chút nữa chảy nước miếng.

Ổn định tâm thần, hắn có chút chột dạ đánh giá bốn phía, trong người vây xem đã có người quen biết lắc đầu rời đi, còn lại đều là một ít người đi đường xa lạ.

- Vị huynh đài này, kính xin ra giá đi!

Hoằng An rất có khí phách nói.

- Bảo bối này giá trị liên thành, ta cũng không nói được giá tiền. Nếu không để cho người của cửa hàng châu báu đánh giá đi!

Người kia có chút khó khăn nói, mang theo dáng dấp khoái ý, thân thể nhích về phía Mộc Thanh Nhi.

Mộc Thanh Nhi đã nhận ra không đúng, vội buông tay ra, lùi về sau một bước, trừng đối phương một cái.

Hoằng An thầm nói, nếu cửa hàng châu báu nhìn trúng kiện bảo bối này, sợ là mua không được. Nhưng bảo vật như này giá trị bao nhiêu, trong lòng hắn cũng không rõ. Huống hồ vừa rồi căn bản không thấy rõ dáng dấp của hạt châu, thực không tiện mở miệng định giá.

Lúc này, gia hỏa kia lại mở miệng nói:

- Nếu không, ta lại cho các ngươi nhìn dạ minh châu, giám bảo định giá được không?

Này chính hợp tâm ý của bọn hắn, Hoằng An và Mộc Thanh Nhi vội vàng gật đầu.



- Chỉ sợ bọn ngươi không biết bảo vật a! Kính xin vị tiểu thư này cầm chắc!

Hắn kéo dài làn điệu, chậm rãi xốc lên hộp gỗ trong tay. Hắn càng hào phóng dùng tay lấy ra hạt châu. Thấy thế, Mộc Thanh Nhi không dám thất lễ, không tự chủ được đưa tay ra tiếp. Hoằng An cũng rất hứng thú đi tới, muốn xem xét bảo vật khó gặp.

Từ Tử Huyên, Hoằng Bảo, Bạch Tiềm Xuyên và những người vây xem, cũng nghển cổ quan sát. Thời điểm Mộc Thanh Nhi hưng phấn duỗi tay, sắp sửa tiếp được hạt châu, gia hỏa kia đã buông tay, hạt châu lóng lánh hào quang lập tức rơi vào bàn tay nàng, nhưng xoay tròn chuyển động, đột nhiên xuyên qua ngón tay, rơi xuống đất.

Mộc Thanh Nhi giật mình, cả kinh muốn đi bắt, ai biết hạt châu kia rơi cực nhanh, chỉ nghe đùng một tiếng, hạt châu rơi xuống ở trên tảng đá xanh, vỡ chia năm xẻ bảy. Khó có thể tưởng tượng, dạ minh châu vừa rồi vẫn hào quang chói mắt, trong nháy mắt không còn, hóa thành đá vụn cực kỳ phổ thông.

- Ngươi làm rơi mất bảo bối của ta!

Một tiếng khóc thét thê lương vang lên, gia hỏa kia gào khóc, mọi người ở đây đều sợ bắn lên. Mộc Thanh Nhi chưa phục hồi tinh thần lại, sắc mặt trắng bệch, nàng chân tay luống cuống nói:

- Ta không phải cố ý! Ta thật không phải cố ý!

Giọng của tên kia rất lớn, không chỉ Mộc Thanh Nhi và Hoằng An cả kinh sững sờ tại chỗ, ngay cả người qua đường vây xem cũng kinh ngạc.

Người kia gào thét xong, nhanh chóng cất hộp gỗ vào trong lòng, lại chỉ vào Mộc Thanh Nhi gào nói:

- Ngươi muốn hại chết ta sao! Ta mới không quản ngươi cố ý hay không, ngươi đền dạ minh châu cho ta. Không được! Ngươi phải đi gặp chủ nhân nhà ta, bàn giao việc này rõ ràng, đây là gia bảo vật truyền gia của chủ nhân ta a!

Hoằng An cũng hoảng rồi, lúc này hắn mới nhớ tới hai tôi tớ. Hoằng Bảo cũng không nghĩ ra biện pháp tốt gì, chỉ âm thầm trách cứ Hoằng An nhiều chuyện! Mà Bạch Tiềm Xuyên thì từ đầu đến cuối trầm mặc không nói, đối với việc này chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

- Sư tỷ! Việc này như thế nào cho phải?

Mộc Thanh Nhi gấp đến độ nước mắt chảy ra, nàng có chút hoang mang lo sợ nắm lấy cánh tay Từ Tử Huyên.

Từ Tử Huyên khẽ nhíu mày, nàng vỗ vỗ mu bàn tay của Mộc Thanh Nhi, suy nghĩ một chút nói:



- Nếu phá huỷ bảo vật, ở trước mặt người ta bồi cái không phải cũng có thể. Bất quá là sự tình đền bao nhiêu bạc, sư muội không cần lo lắng!

- Nhanh đền dạ minh châu cho ta! Muốn gặp chủ nhân nhà ta... đi theo ta!

Gia hỏa kia đang gào khan, chợt nghe đối phương nguyện ý gặp mặt chủ nhân của mình, trong mắt nhanh chóng lướt qua thần sắc đắc ý.

Từ Tử Huyên gật đầu đáp:

- Vị huynh đài này không cần phải gấp, ta và sư muội sẽ đi theo ngươi.

Nàng nhìn Hoằng An nói:

- Các sư huynh đệ ở nơi không xa, làm phiền Hoằng công tử nhanh đi triệu tập, để tránh khỏi bất trắc!

Hoằng An trù trừ một chút, định đáp ứng, nhưng lại nghĩ tới điều gì, hắn lắc đầu nói:

- Việc này có liên quan tới ta, ta sao có thể lâm trận bỏ chạy chứ!

- Hai người các ngươi nhanh đi triệu tập đồng môn của Từ cô nương đến, ta bồi hai vị cô nương đi xem!

Hoằng An nhìn lại, đại nghĩa lẫm nhiên phân phó. Ai biết Hoằng Bảo không hề bị lay động, thần sắc kiên định nói:

- Ta lưu lại bồi công tử!

Bạch Tiềm Xuyên nở nụ cười, nhìn Hoằng An chắp tay nói:

- Vậy để ta đi gọi người, công tử cẩn thận một chút!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play