Giang trưởng lão xuất hiện đúng lúc ở chỗ này, đuôi lông mày Lâm Nhất hơi nhếch, không lên tiếng.
Từ trước đến nay, Lâm Nhất luôn nhịn xuống, nhưng lần này thật sự nổi giận rồi. Dù sao hắn cũng là người trẻ tuổi, không phải là không có tính tình, nhưng chỉ nhịn nhiều hơn người khác mà thôi. Mộc Thanh Nhi chỉ trích thô bạo, đúng là làm người ta phải tức giận, nhưng nếu chấp nhặt thì không tốt lắm. Nhưng mà cơn nóng giận đã đến, uy áp trên người cũng không ẩn giấu nữa, thần thức và linh áp khóa chặt mỗi người ở đây, chỉ buông tha thầy trò Chân Nguyên Tử và Từ Tử Huyên mà thôi.
Mặc dù vậy, mấy người kia cũng bị đè nặng. Cứ thử tưởng tượng một người tu tiên đối mặt với những người trên giang hồ mà xem, khác nhau tận một trời một vực luôn. Nhưng thấy Mộc Thanh Nhi khóc, lại kinh động cả Giang trưởng lão trên thuyền, Lâm Nhất cũng mềm lòng, thầm thở dài một tiếng, thu linh áp lại. Cần gì so đo với đám người này chứ!
Nơi này cách thuyền lớn không xa, những lời nói vừa rồi không giấu được lỗ tai của Giang trưởng lão, hắn không hề bất mãn vì lời của Lâm Nhất, mà là không thích những tiểu bối hùng hổ dọa người này. Ở trong mắt người tu tiên, bọn họ khinh thường những người trong phàm tục thế này. Lúc còn ở Cửu Long Sơn, trừ Mộc Thiên Thành ra, những người khác không thể gặp được ba vị Thái Thượng trưởng lão, ngay cả Mạnh Sơn cũng không được.
Trong mắt Giang trưởng lão, giao thiệp với đám người phàm tục quá mất thời gian, cũng khá là tẻ nhạt. Vì vậy, mặc dù Lâm Nhất không nhiều tuổi lắm, nhưng có thể ở chung với mấy đệ tử khác, đã không dễ lắm rồi.
Lúc Lâm Nhất nổi giận, Giang trưởng lão đã phát hiện ra, thấy khí thế của hắn đã làm những đệ tử này kinh sợ, hơn nữa hắn là Thái Thượng trưởng lão của môn phái, nên không thể không ra mặt nói chuyện được.
Nếu như Lâm Nhất nóng giận trừng trị những đệ tử này, vậy thì không ổn lắm.
- Lâm đạo hữu đừng chấp nhặt với đám người này, toàn là tiểu bối ngu ngốc ngông cuồng, không biết phân biệt gì cả, nên không hiểu chuyện!
Giọng nói của Giang trưởng lão không giận mà uy, làm cho các đệ tử ở đây nơp nớp lo sợ, không dám ngẩng đầu lên, hắn nhìn về phía Mộc Thanh Nhi được Từ Tử Huyên đỡ dậy, hừ lạnh một tiếng, nói.
- Ngươi còn nhỏ tuổi mà điêu ngoa vô lý, Thiên Thành dạy ngươi thế nào vậy? Nếu không nhờ Lâm đạo hữu nhân từ, ngươi nghĩ rằng mình còn sống nổi sao? Ngươi còn nghĩ Lâm đạo hữu là đệ tử nuôi ngựa lúc trước sao? Nếu hắn không từ chối, vậy hắn đã là Thái Thượng trưởng lão của phái Thiên Long ta rồi, ngay cả Mộc Thiên Thành ở trước mặt hắn cũng không dám làm bậy, một nha đầu như ngươi tìm được lá gan ở đâu vậy hả?
Giang trưởng lão trừng mắt thổi râu, dường như hắn mới là người bị mấy tên đệ tử vô tri này xúc phạm. Hắn mắng Mộc Thanh Nhi xong, sau đó uy nghiêm nhìn những đệ tử đang cúi đầu kia, tiếp tục mắng.
- Tiểu bối vô tri, Lâm Nhất chính là người đồng đạo của lão phu, các ngươi nghĩ hắn sẽ quan tâm chút võ công trong giang hồ sao? Đúng là tức chết lão phu rồi!
Giang trưởng lão nói một đống lời, làm cho sự tức giận trong người Lâm Nhất biến mất, trên mặt hắn nở nụ cười khổ, ôm quyền nói với Giang trưởng lão.
- Ta chỉ nóng giận một chút mà thôi, cũng không có ý làm khó người đồng môn. Giang trưởng lão không cần như vậy đâu, nếu không sau này Lâm Nhất ta sao tự mình làm việc được nữa?
- Ha ha! Lâm đạo hữu tuổi nhỏ nhưng rộng lượng, nhân từ với mọi người, là phúc của những người đồng đạo chúng ta, cũng là may mắn của phái Thiên Long! Không sao, đám tiểu bối này mạo phạm ngươi thì cũng giống như động vào lão phu, tất nhiên lão phu sẽ ra tay dạy dỗ bọn chúng! Ngươi không cần phải khiêm tốn, nếu có đứa nào cứng đầu, ngươi cứ trực tiếp ra tay dạy dỗ hắn cho ta, ta xem kẻ nào dám phạm thượng?
Giang trưởng lão vung tay, nói như đúng rồi.
Các đệ tử phái Thiên Long khác ở xa, thấy Giang trưởng lão nổi giận, không ai biết chuyện gì xảy ra, cũng không ai dám hỏi lại, chỉ có mấy người Quý Thang khổ sở mà thôi. Đôi mắt của Mộc Thanh Nhi rưng rừng, quyệt miệng nức nở, nhưng không dám khóc thành tiếng, chỉ thỉnh thoảng nhìn lén Lâm Nhất một cái.
Lâm Nhất là người trong Tiên Đạo sao? Võ công tuyệt đỉnh làm cho người bình thường không thể tưởng tượng nổi, bây giờ lại trở thành người giống như Thái Thượng trưởng lão, sao có thể như vậy được? Một kẻ làm người ta chán ghét như hắn đều có thể bước vào Tiên Đạo, vì sao nàng không thể chứ? Nếu mình cũng có thể tu tiên, hừ! Lâm Nhất, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.
Mặc dù còn trẻ nhưng cũng hiểu chuyện, cho dù hắn tránh không được sự nóng nảy, nhưng sau khi làm đám đệ tử xung quanh kinh sợ, Lâm Nhất vẫn nghe được nghĩa bóng trong lời của Giang trưởng lão, đơn giản là sợ hắn làm những đệ tử khác bị thương.
Vốn không phải là người thích tính toán chi li, ngược lại, Lâm Nhất còn rất yêu thích quá khứ khiến cho người khác không thể quên thế này, không quan tâm đến ngày tháng.
. . .
Lâm Nhất đi dạo trên bờ biển, cảm thấy không thú vị. Cuối cùng hắn vẫn phải nhờ Giang trưởng lão đứng ra giải quyết quẫn cảnh thế này, Lâm Nhất cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Nhớ trước đây nhịn nhục chịu một roi, Lâm Nhất nhịn xuống là có lý do, cũng còn vì những người này không đáng để hắn tự mình ra tay. Mặc dù hành động cẩn thận mỗi lần đều nhìn lại bản thân, nhưng không có nghĩa là Lâm Nhất hắn nhát gan, chỉ là hắn biết cảnh giác gánh nặng đường xa.
Trong mắt hắn, những đệ tử này giống như trẻ con không có sức chống trả, đúng là khinh thường chấp nhặt. Nhưng mà, dù sao hắn cũng chỉ là thanh niên mười sáu mười bảy tuổi! Nếu so với những người trong phàm tục thì hắn quá cường đại, cường đại quá làm cho hắn không có chỗ dung thân. Hắn tưởng tượng rằng mình nên phải đi đến một nơi gian nan hơn, tràn ngập tính khiêu chiến hơn, chứ không phải mất thời gian ở đây dây dưa vô vị với những đệ tử này.
Đệ tử Thương Hải Bang đứng cách đệ tử Phái Thiên Long không xa, chỉ có mấy cái lều vải. Ở bên đống lửa, Lâm Nhất ngồi uống rượu nói chuyện với Chân Nguyên Tử và mấy người Biện Chấn Đạc.
Lâm Nhất đau lòng đưa một bình rượu nhỏ ra, làm cho mọi người tươi cười rạng rỡ, tranh nhau cụng chén cạn ly. Đó là Lê Thải Y và Tiếu Lạ Huy, cảm thấy cực kỳ may mắn vì có thể uống rượu mà Lâm Nhất cất giữ.
Trên người chỉ còn mấy chục cân rượu, uống một chút thì ít một chút, lần sau không thể đưa ra nữa. Lâm Nhất cầm hồ lô rượu uống một ngụm, nhìn những nụ cười quen thuộc trước mặt, hắn cũng cười. Ánh mắt hắn vô ý quét về một phía, các đệ tử Phái Thiên Long đang ngồi quanh đống lửa, có rất ít tiếng cười nói, cảm giác nặng nề, có lẽ là do mấy người dẫn đầu không vui gây nên.
Mặc dù đệ tử Thương Hải Bang cùng ở trên một chiếc thuyền với Phái Thiên Long, đi một đường đến đây, nhưng giữa hai bên vẫn có sự đề phòng lẫn nhau. Nếu như không có Lâm Nhất, khó có thể tưởng tượng được hai môn phái có ân oán sâu nặng này sẽ xảy ra chuyện gì.
Ở trên bờ biển có đống lửa trại thứ ba được đốt cháy, khoảng mười người ngồi xung quanh đống lửa đó, đó là đám người Hoằng An. Hoằng Bảo và Bạch Ẩn Xuyên biến thành đối thủ một mất một còn, chẳng biến vì sao, Hoằng An không truy cứu chuyện này nữa, vẫn là dáng vẻ ba người như trước.
Chuyện Hoằng An ra khỏi thành một cách ly kỳ kia, không khép lại, cũng biến thành một bản án không xử quyết.
Mộc Thanh Nhi và Lâm Nhất cứ như một đôi oan gia, gặp mặt lúc nào là trở mặt còn nhiều hơn lúc giỡn. Mà nàng rất hợp duyên với Hoằng An. Có lẽ là vì đối phương nho nhã, lại nói chuyện khôi hài, cộng thêm thương yêu con gái nữa, nên lúc nàng ở chung với hắn, hai người nói chuyện rất vui vẻ.
Mộc Thanh Nhi vì Lâm Nhất nên bị mắng, trong lòng phiền muộn, đang nhìn chằm chằm lửa trại với Từ Tử Huyên, bỗng nhiên thấy Hoằng An nở nụ cười đến đây, nàng có loại muốn nói hết mọi chuyện với hắn!
Hoằng An rất có ánh mắt, nhìn dáng vẻ của đám người phái Thiên Long uể oải, lập tức đưa mắt nhìn Bạch Ẩn Xuyên một cái, sau đó gợi lên hứng thú cho đám đệ tử này, tiếng cười vui vẻ vang lên, bên đống lửa càng náo nhiệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT