Quý Thang bước vào, cảm ơn ông lão kia, sau đó đỡ Hoằng An dậy, nói.

- Ba người chúng ta đến đây tìm ngươi, ngươi còn khỏe không? Sao lại chật vật chạy đến đât thế này? Còn hai tên tùy tùng của ngươi đâu?

Hoằng An chưa nói chuyện đã khóc, trừng mắt nhìn Quý Thang khóc nức nở nói.

- Cám ơn ba vị huynh đệ tốt, thân thể của ta không đáng lo ngại, chỉ bị kinh hãi, uống chút nước là được rồi. Hazz! Một lời khó mà nói hết được! Nếu không phải ba người các ngươi tìm thấy ta, sợ là ngày mai chúng ta chẳng thể gặp lại được nữa rồi.

Du Tử Tiên sơ tán người dân đang vây xem xung quanh, Hoàng An còn móc vàng lá trong ngực phát cho bọn họ, những người dân bản xứ này đều vui mừng rời đi. Dưới cây to, chỉ còn lại bốn người họ.

- Hoằng An, ngươi không cần đau buồn, có chuyện gì cứ từ từ nói!

Quý Thang lấy bình nước từ chỗ Hoằng An, hắn không khách khí cầm bình nước lên tu ừng ực, chạy một quãng đường dài như thế, hắn cũng mệt lắm rồi, vừa lúc ở đây nghỉ ngơi một chút.

- Cho ta một miếng với, mệt chết ta rồi. Lâm huynh đệ, sao ngươi không chảy giọt mồ hôi nào vậy!

Du Tử Tiên đặt mông ngồi xuống cỏ, đòi bình nước trong tay Quý Thang, lại thấy Lâm Nhất vẫn bình thường như cũ, hắn ngạc nhiên kêu lên.

Lâm Nhất không quan tâm đến Du Tử Tiên, hắn chắp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn Hoằng An hỏi.

- Hoằng công tử, hai người Hoằng Bảo và Bạch Ẩn Xuyên bị lạc trong lúc chạy trốn sao?

Hoằng An lau nước mắt, hoàn toàn không có phong thái ngày xưa, cực kỳ đáng thương nói.



- Đa tạ Lâm huynh đệ đã đến tìm, chuyện là thế này, hôm qua chúng ta đi vào thành, muốn tìm một tửu lâu uống rượu, nhưng không ngờ trong thành lại loạn lên, đồn rằng muốn giết chết tất cả người nước ngoài. Những thị vệ bên người ta ngăn cản dân bản xứ chạy lên, Hoằng Bảo và Bạch Ẩn Xuyên che chở cho ta chạy ra ngoài trốn. Đường lui bị binh lính ngăn cản, nhưng Hoằng Bảo lại muốn chạy theo đường cũ, cùng may là Bạch Ẩn Xuyên trung thành, nói rằng Hoằng Bảo có dã tâm khác. Nên ta mới nghe theo lời Bạch Ẩn Xuyên, chạy trốn ra khỏi thành trước.

Đến lúc chúng at sắp rời khỏi thành thì bị đám binh lính truy sát, chỉ có thể liều mạng chạy trốn đến tận chỗ này, trốn trong một nông trại qua đêm, sau đó đợi trời sáng thì quay về. Ai ngờ lúc nửa đêm, Hoằng Bảo lại muốn bắt ta dâng lên cho người Phù Tô, may mà nhờ Bạch Ẩn Xuyên nhìn thấu. Mà Hoằng Bảo lại nói Bạch Ẩn Xuyên muốn ám toán ta, hai người kia cãi nhau, nhảy vào nhau chém giết, ta nhân cơ hội đó chạy ra ngoài. Trời khuya nên không thấy đường, lại còn đói bụng nữa, ta bị rơi xuống khe núi, vì đói quá nên ta đã té xỉu bên đường, được đám người bản địa này cứu lên. May mà bọn họ không biết thân phận của ta, lại được các ngươi tìm thấy ngay. Ông trời có mắt, mạng của Hoằng An ta còn chưa tuyệt!

Ba người nghe Hoằng An nói xong, mới biết thì ra là do trận hỗn loạn ngày hôm qua gây nên.

Quý Thang và Du Tử Tiên liếc nhau, cuối cùng nhìn về phía Lâm Nhất. Bọn họ nói thầm, chỉ cần tìm được Hoằng An là được rồi, còn hai người kia không quen, không muốn quan tâm nhiều.

Lâm Nhất suy nghĩ một chút, rồi nói.

- Ba người đứng ở đây đợi, ta đi tìm bọn họ!

Nói xong câu này, hắn không quan tâm đến Hoằng An nữa, thả người nhảy lên, bay ra ngoài hai mươi trượng. Quý Thang và Du Tử Tiên nhìn theo, chỉ còn thấy một cái bóng ở xa xa.

Hai người cười khổ lắc đầu, mới hiểu được cả đoạn đường chạy đến đây, Lâm Nhất đã cố ý nhường bọn họ.

Lúc Hoằng An đang nói chuyện, Lâm Nhất đã dùng thần thức tìm Hoằng Bảo và Bạch Ẩn Xuyên. Chạy khoảng bốn đến năm dặm về phía Đông, thấy một khe núi khô cạn, có hai người dính đầy máu tươi, đang liều chết giết đối phương.

Hoằng Bảo cầm một trường đao trong tay, dùng sức chém về phía Bạch Ẩn Xuyên, mà trong tay Bạch Ẩn Xuyên thì không có vũ khí, nhưng lại có một đôi găng tay vàng, đao chém xuống cũng không né tránh, hắn dùng năm ngón tay làm thành trảo, chém ra tiếng rít, đánh vỡ quần áo của đối phương.

Hoằng Bảo lắc mình né tránh, rên lên một tiếng, làn da ở chỗ quần áo bị xé đã đỏ hết lên, hắn chém trường đao lên cánh tay Bạch Ẩn Xuyên, tia lửa văng ra tung tóe.

Tất nhiên trên cánh tay của Bạch Ẩn Xuyên cũng trang bị hạng nặng, đao thương không xuyên thủng nổi. Trường đao vừa nhanh vừa mạnh, mặc dù không chém được tay, nhưng cũng đủ làm cho Bạch Ẩn Xuyên đau thảm, hai mắt hắn trở nên âm lãnh, sắc mặt dữ tợn, múa hai tay nhào lên.



- Hai người đừng đánh nữa!

Lâm Nhất đứng bên núi đá, thấy hai người liên tục chém giết nhau, không phát hiện hắn đến đây, nên lạnh giọng quát lên.

Hai người giật mình trong lòng, vội vàng nhảy ra.

- Lâm huynh đệ đến đúng lúc lắm, tên người hầu Hoằng Bảo này muốn phản bội chủ nhân, nhanh vặn, này hoằng bảo bối chủ, ngươi hãy giúp ta bắt giết hắn.

Khuôn mặt Bạch Ẩn Xuyên lộ ra sự vui mừng kêu lớn.

Hoằng Bảo không nói chuyện với Lâm Nhất, nổi giận gầm lên.

- Ngươi thối lắm, ngươi muốn ám toán địa hạ, không được thì vừa ăn cắp vừa la làng, ta giết chết ngươi!

Hoằng Bảo giơ đao lên, muốn chém vào đầu Bạch Ẩn Xuyên.

- Hừ! Đánh cả nửa ngày, không phải ta vẫn còn đứng đây sao? Ngươi muốn giết ta à, đến đây!

Bạch Ẩn Xuyên giơ hai tay lên, cả người quay tít một vòng, tránh thoát đao của Hoằng Bảo, hắn nhân cơ hội này đánh một quyền về phía hông của đối phương.

Hoằng Bảo chém trượt một đao nhưng cũng không nóng nảy, hắn xoay cổ tay, trường đao lướt qua bên người, làm cho Bạch Ẩn Xuyên sợ hãi lùi về sau, ánh đao xẹt qua bả vai, một đường máu nhỏ xuống.

Bạch Ẩn Xuyên đau đến mức nhe răng nhếch miệng, trong mắt hiện lên sát ý, muốn vồ lên gần người Hoằng Bảo để giết chết hắn, nhưng bỗng nhiên cảm thấy có tiếng gió bên tai, cổ đã bị người ta bóp chặt, kinh mạch trong cơ thể tê rần, sau đó hắn bay lên trời, ngã xa xuống đất hơn mấy trượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play