Thành chủ Đại Thành chết rồi, binh lính mặc trúc giáp không đỡ nổi một đòn, chạy trốn khắp mọi nơi. Trực Mộc gia vốn như mặt trời ban trưa cũng ngã xuống trong nháy mắt. Mà những người địa phương trước đây nhìn trò hay cũng nhân cơ hội này phóng lửa đánh cướp.

Đại Thành, một thành nhỏ vốn dĩ đã hỗn loạn, nay càng thêm điên cuồng. Người trong gia tộc Trực Mộc hoảng sợ không chịu nổi, tai ương giáng xuống toàn tộc, ngay giây phút cuối cùng, bọn họ lại nghĩ đến những người Thương Quốc từ đường xa đến đây.

Giang trưởng lão biết được chuyện trong thành cũng chạy đến. Ở dưới một bóng cây, những người trong gia tộc Trực Mộc đang quỳ xuống, Giang trưởng lão, Mạnh Sơn, Biện Chấn Đạc và Tiêu đường chủ thương lượng với nhau, quyết định tập hợp tất cả tộc nhân Trực Mộc gia đến đây, cứu Trực Mộc Nguyệt đang hôn mê tỉnh dậy, cuối cùng để cho hắn giữ chức vị thành chủ, cũng yêu cầu hắn thề rằng không được mang lòng xấu xa với người nước ngoài, đặc biệt nếu có người Thương Quốc đến thì phải xem là khách quý. Bọn họ không có ác ý với Đại Thành, cũng không can thiệp vào sự quản lý của Trực Mộc gia với Đại Thành. Còn có, từ nay trở đi, trang viên trên núi gần suối nước nóng sẽ trở thành biệt viện của phái Thiên Long, để cho những du khách Đại Thương đến đây ở lại.

Kết quả cũng thật bất ngờ, đợi đến lúc Trực Mộc Nguyệt tỉnh lại, hắn và gia tộc Trực Mộc đều cảm động đến mức rớt nước mắt, cung kính với người Thiên Triều Thương Quốc hơn rất nhiều, cũng phái người đưa thức ăn nước uống đầy đủ lên thuyền, cuối cùng còn đưa người hầu đến chăm sóc sơn trang.

Lúc này Lâm Nhất đang thả lỏng cả người, ngâm mình trong suối nước nóng. Đối với hắn thì việc ở Đại Thành đã xong, chuyện khắc phục hậu quả không có quan hệ gì với hắn. Từ lúc tu đạo đến nay, mặc dù trên người rất sạch sẽ không nhiễm bụi, nhưng cũng hiếm có dịp tắm rửa sảng khoái thế này.

Bóng cây, núi đá, nước suối, còn có mùi hoa nhàn nhạt, tâm trạng thật là thoải mái. Nằm ở bên trong suối nước nóng, để cho dòng nước vỗ về tay chân, cực kỳ khoan khoái!

Nhắm mắt một lúc lâu, Lâm Nhất nhẹ nhàng mở mắt, đi ra khỏi dòng suối, vươn tay lấy quần áo, ăn mặc gọn gàng.

Ở bên ngoài nhà trúc, mấy chiếc đèn lồng chiếu sáng làm ấm đường mòn, Lâm Nhất đi men theo đường đá, đi đến một chòi nghỉ mát của khu nhà.

Trăng treo đầu cành, gió đêm nhẹ thổi, côn trùng kêu rả rích, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Lâm Nhất đứng trong đình, nhìn toàn bộ Đại Thành.

Thành nhỏ cằn cỗi, ánh đèn mơ hồ, hòa chung vào sắc tối cuối ngày làm một, ẩn mình vào bóng đêm vô biên.



Đêm nay là đêm đầu tiên các đệ tử phái Thiên Long vào sơn trang ở, trong lòng bọn họ cực kỳ vui sướng. Phiêu bạt nhiều ngày trên biển, bị sóng gió ăn mòn. Hiếm khi mà được sảng khoái ngâm mình trong suối nước nóng thế này, có thể tắm trôi đi sự mệt mỏi, ai cũng muốn thả lỏng một phen.

Ngón núi có suối nước nóng không lớn, chỉ cao ba mươi, bốn mươi trượng, trên này chỉ có một đình nghỉ mát có thể làm chỗ nghỉ ngơi. Ngồi dựa vào lan can của đình nghỉ mát, Lâm Nhất tháo chiếc hồ lô rượu ở bên hông xuống, uống một ngụm. Mùi vị cay độc chui vào cổ họng, làm cho hắn nhíu lông mày lại, sau đó thở ra một hơi, suy nghĩ phiêu bạt tận chân trời, nhịn không được nhớ đến cái thời tiết thế này, cái đêm hắn còn ở thung lũng Tiểu Thiên.

Không biết cha con Thiên Phúc thế nào rồi? Trước mộ sư phụ có ai nhổ cỏ không? Thúy Nhi luyện võ ra sao rồi? Các thúc các thím còn khoẻ mạnh không? Còn Tô tiên sinh nữa, không biết ông ấy đã biết chuyện hắn tìn được con gái giúp ông chưa? Còn có, đã hai tháng trôi qua rồi, có lẽ Tô Tuyết Vân và Hàm Sinh đã đến thung lũng Tiểu Thiên rồi!

Tô Tuyết Vân... !

Lâm Nhất xoè tay ra, một chiếc ngọc tiêu xuất hiện trong tay hắn. Lâm Nhất cất hồ lô rượu đi, ngón tay vuốt nhẹ lên hai chữ Vân Nhi trên ngọc tiêu, hình như có tiếng tiêu vang lên trong đầu, có mưa xuân, má hồng, và đôi mắt sáng trong veo như làn nước mùa thu kia nữa.

Một khúc tiêu, tình cảm giao hoà, nỗi nhớ trở nên thật rõ. Lâm Nhất đặt ngọc tiêu lên môi, tưởng tượng ra ngày xuân, trời xuân, giai nhân, nhẹ thổi, tiếng tiêu uyển chuyển nghẹn ngào len lỏi khắp núi đá.

Thời gian như dừng lại, lại trôi qua trong giây lát, tiếng tiêu càng thêm trôi chảy, giống hệt một khúc “Hồng Trần” ngày đó Tô Tuyết Vân thôi. Nhưng bên trong tiếng tiêu không còn sự thê lương, mà nhiều hơn sự hờ hững tĩnh lặng/

Ban đêm mùa hè, mọi người trong phái Thiên Long đều tắm rửa hoặc là đang uống rượu nói chuyện phiếm. Bỗng nhiên có tiếng tiêu từ trên núi vang lên, lúc thì trầm thấp, lúc thì thánh thót như gió núi mây trời, một đi không quay lại, như thanh u của núi rừng, đồng hành cùng năm tháng.

Mọi người nhịn không được nhìn về phía ngọn núi, ai lại có tâm tình thổi tiêu dưới ánh trăng vậy?

- Sư tỷ, tỷ nghe xem, có người đang thổi tiêu phải không?

Dưới ánh trăng soi sáng, hai bóng người yểu điệu bước lên bậc thang.

Trong đình nghỉ mát, một bóng người cô đơn, đứng lặng yên nhìn về phương xa. Tiếng tiêu chấm dứt, nhưng dư âm vẫn còn vang vọng, ba người nhìn thấy nhau.



- Lâm Nhất, ngươi... Ngươi cũng thổi tiêu được sao?

Mộc Thanh Nhi kéo Từ Tử Huyên, thong dong bước đến, thấy Lâm Nhất đang đứng trên lan can, sắc mặt cô đơn, tay cầm ngọc tiêu.

Lâm Nhất âm thầm than. Cho dù đi về phía trước, rời nhà đi về phương xa, những chuyện trong quá khứ, cũng khó có thể giải buồn được. Không biết sau này hắn còn gặp bao nhiêu chuyện nữa, nếu như cứ nhớ đến hoài, trong lòng cũng có gánh nặng nhiều hơn, vậy thì hắn sẽ đi được bao xa chứ? Quên đi sao? Hắn lại không làm được. Tình cờ nhớ đến chuyện cũ, những chuyện nhỏ nhặt từ bé đến lớn, Hắn không cần phải cố gắng quên đi nó đâu nhỉ?

Hay là buông xuống cũng chẳng phải là chôn vùi tất cả.

Lâm Nhất tỉnh lại khỏi suy nghĩ, hắn quay đầu về phía hai người Mộc Thanh Nhi, gật đầu nói.

- Hai người cũng đến đây sao?

- Lâm Nhất, tiếng tiêu thật êm tai, bài vừa rồi có tên không?

Mộc Thanh Nhi kéo tay Từ sư tỷ, đi đến bên người Lâm Nhất. Một bộ y phục xanh nhạt làm nổi lên vòng eo mảnh khảnh, dịu dàng như làn nước mùa thu. Hai cô gái vừa mới tắm rửa xong, trên người còn có hương thơm nhàn nhạt. Từ Tử Huyên đi phía sau Mộc Thanh Nhi, trên mặt nở nụ cười, lẳng lặng nhìn Lâm Nhất. Cô nương xinh đẹp đứng dưới ánh trăng, tỏa ra ánh sáng mê người.

Lâm Nhất do dự một chút, sau đó nói.

- Là Hồng Trần!

- Ồ! Tên ca khúc cũng đặc biệt như vậy! Trăm đời gặp phải mưa bụi, một khi đã dừng thì khó đi? Hay là dương liễu thế gian cười châm biếm, kiếp phù du nửa ngày nhàn đây? Ta có thể xem ngọc tiêu đó được không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play