Tên Đại Vu kia không biết lời của Lâm Nhất có nghĩa là gì, thấy Lâm Nhất ngày càng đến gần, vội nói.
- Nếu muốn đầu hàng, vậy thì đứng nguyên ở đó, không được đến gần!
Một Đại Vu khác phát hiện gì đó, nắm chặt viên đạn khói trên tay, muốn ném ra.
Bước chân của Lâm Nhất dừng lại, lúc này hai bên cách nhau chỉ mười trương, hắn nhếch khóe miệng lên, nhướng mày nói.
- Ai muốn đầu hàng? Chỉ ngươi mà cũng xứng sao? Loại người giúp đỡ kẻ xấu, đáng chết!
Còn chưa dứt lời, bóng người hắn đã biến mất khỏi chỗ cũ, hình thành một cái bóng xám như rồng, bay lượn trên không trung, trong chốc lát, mọi người giống như nhìn thấy chín con rồng, bay quanh như một trận gió lớn.
- Long Hành Cửu Biến!
Có đệ tử phái Thiên Long hét lên.
Lâm Nhất đang sử dụng tuyệt học của phái Thiên Long, Long Hành Cửu Biến.
Trong lúc mọi người đang say mê thưởng thức, chín con Rồng đã hợp lại thành một, Lâm Nhất bỗng nhiên dừng lại, kiếm trong tay đâm về phía một trong hai Đại Vu kia.
Lập tức, có tiếng phá không vang lên. Cánh tay cầm đạn khói độc của tên Đại Vu vừa nhấc lên muốn ném ra, trên gáy đã xuất hiện hai lỗ máu, ngã thẳng về phía sau.
Những binh lính mặc áo giáp trúc đã sợ ngây người, đứng ngốc tại chỗ. Mà Trực Mộc Nhật thấy Đại Vu vừa chết, đã sợ đến mức hét to, muốn chạy trốn. Nhưng bóng người Lâm Nhất đã biến mất, dùng mũi chân đạp lên không, đến gần đỉnh đầu hắn.
- Hừ! Ta cho ngươi chạy sao?
Bước chân Trực Mộc Nhật ngắn, tiếng lạo xạo của áo giáp thiết, vừa chạy được vài bước, đã nghe được tiếng nói chuyện trên đỉnh đầu, cực kỳ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, Lâm Nhất giống như thiên thần giáng xuống, hắn sợ đến mức quỳ xuống, liên tục đập đầu.
- Ngươi nghĩ rằng gọi ta như vậy thì có thể sống được sao?
Trực Mộc Nhật nghe Lâm Nhất nói kiểu như vậy, hắn ngẩng đầu vui mừng kêu to.
- Các hạ là Đại Vu chân chính, Trực Mộc gia là nô bộc của các hạ, lãnh địa, núi rừng, vàng bạc, mỹ nữ đều là của các hạ, kính xin tha mạng!
Nhìn Trực Mộc Nhật quỳ rạp trên mặt đất, Lâm Nhất âm thầm lắc đầu. Cái tên thành chủ uy thế ngập trời, trên mặt hung tàn bên trong gian xảo, đúng là không bỏ sót thứ gì. Một kẻ tàn bạo, nếu gặp được đồ tốt, thì sẽ cướp về cho mình, là lãnh chúa một vùng lại đi cướp của giết người, kẻ thế này thì chết vẫn chưa hết tôi. Nhưng mà, người này cứ giữ lại cho Phái Thiên Long xử lý đi!
Lâm Nhất chỉ ngón tay ra, điểm huyệt đạo của Trực Mộc Nhật. Tên thành chủ tráng kiện kia, ngã xuống đất như một con lợn rừng. Ai ngờ chân trước hắn vừa đi, Du Tử Tiên đã chạy đến, nghiến răng nghiến lợi chém đầu đối phương.
Đi vào trong nhà trúc, thấy hai người Quý Thang và La Dung đàng quỳ trên đất chống đỡ, những đệ tử khác đều đã hôn mê. Thấy bóng người của Lâm Nhất, hai người thả lỏng, đồng thời cũng ngã xuống.
Đại Vu bị giết, Thành chủ bị bắt, những tên binh lính mặc áo giáp trúc như ruồi bị chặt đầu, dưới sự phối hợp của phái Thiên Long và đệ tử Thương Hải Bang, đều bị tiêu diệt.
Lê Thải Y tìm ra giải dược trên người Đại Vu, sau đó đưa cho các đệ tử khác giải độc.
Mạnh trưởng lão và Biện Chấn Đạc dẫn người đi lục soát trang viên. Hai người thật sự nổi giận, chỉ cần là thấy đàn ông, lập tức chém một đao, còn thấy phụ nữ, đều bị trục xuất ra khỏi trang viên hết, tiếng gào khóc từ bốn phía vang lên.
Bên trong Đại Thành vẫn còn người Trực Mộc gia, bọn chúng vẫn đang triệu tập binh lính xung quanh, vọt về nơi này. Mạnh trưởng lão và Biện Chấn Đạc thanh lý hết người trong trang viên, thấy một đám binh lính mặc áo giáp trúc không biết sống chết xông vào sơn trang, mọi người đơn giản giết ra ngoài. Những cao thủ trong giang hồ cũng tức lên, đuổi đám binh lính mặc giáp trúc khắp thành. Làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn đó là, những người dân bên người phố chỉ nhìn trò hay, thậm chí là vui vẻ chỉ trỏ, hoàn toàn không có mối thù ngoại xâm gì đó.
Sau một canh giờ, tiếng la hét trong Đại Thành dần dần ngừng lại. Bên trong nhà trúc gần suối nước nóng, các đệ tử trúng độc đều đã được ăn giải dược, bọn họ tỉnh lại và khôi phục như bình thường, sau đó mọi người đều lao ra đi tìm những tên binh lính mặc áo giáp trúc kia.
- Ta muốn giết tên súc sinh này!
Mộc Thanh Nhi tỉnh lại, nàng cực kỳ giận dữ và xấu hổ, cầm kiếm lên muốn đi giết tên thành chủ Trực Mộc Nhật kia.
Mà Lâm Nhất thì không hề có hứng thú với đám binh lính mặc giáp trúc kia, hắn đi dạo xung quanh với Chân tử Nguyên ở gần suối nước nóng. Nghe được tiếng gào của Mộc Thanh Nhi, thì đi đến.
Mộc Thanh Nhi oán hận đá thi thể của Trực Mộc Nhật, thấy Lâm Nhất đi đến, khuôn mặt nàng đỏ lên, kéo Từ sư tỷ bên cạnh rời đi.
Trong trang viên có không ít xác chết, làm mất phong cảnh. Lâm Nhất thấy Mộc Thanh Nhi đã an toàn, hắn muốn rời khỏi chỗ này, nhưng bỗng nhiên dừng bước, quay người nhìn về phía trên đất.
Chân Nguyên Tử ở sau hơi khó hiểu, đứng ở bên cạnh, chẳng lẽ có người lại hứng thú với một bộ thi thể?
Lâm Nhất đi đến bên cạnh thi thể Trực Mộc Nhật, thi thể không đầu nên càng thêm ngắn, hắn không nhìn thi thể, chỉ vươn tay, một chiếc túi gấm bên cạnh thảm cỏ gần thi thể bay ra.
Có lẽ chiếc túi gấm này là đồ vật trên người Trực Mộc Nhật, bị Mộc Thanh Nhi đá trúng, nên mới bay ra ngoài. Đồ vật được thành chủ đeo bên người là cái gì đây?
Lâm Nhất mở túi gấm ra, bên trong có ba vật nhỏ. Vật thứ nhất là một mảnh ngọc hình quạt, đen nhánh, trên đó có điêu khắc một số hoa văn khó hiểu, một vật khác là chiếc kim ấn khéo léo, bên trên có khắc chữ Trực Mộc, còn vật cuối cùng, là một chiếc nhẫn, không biết được làm bằng chất liệu gì, không phải vàng cũng chẳng phải đá, cực kỳ đơn sợ, sợ rằng ném xuống đất cũng chỉ có đứa con nít mới có thể nhặt chơi. Hắn lại nhìn chiếc nhẫn phỉ thúy thô to trên ngón tay thi thể, lắc lắc đầu. Với thân phận của Trực Mộc Nhật, đồ vật hắn mang theo bên người thì có lẽ là vật mà hắn xem là bảo bối quý giá, nếu không đã không trân trọng như thế.
Nhìn Chân Nguyên Tử đang tò mò ở bên cạnh, Lâm Nhất đưa vật trong tay ra. Hắn bắn ra một đoàn lửa, mùi thịt khét lập tức bay lên, thi thể Trực Mộc Nhật hóa thành tro trong nháy mắt. Lâm Nông hiểu hoa văn; một người là một viên khéo léo kim ấn, mặt trên có trực mộc chữ; còn có một cái, càng là một quả giới tử, xem không hiểu cái gì chất liệu làm ra, không phải vàng không phải đá, vô cùng đơn sơ, đó là ném xuống đất, sợ là chỉ có tiểu hài tử mới có thể tẻ nhạt nhặt lên. Hắn lại nhìn trên đất thi thể trên ngón tay thô to phỉ thúy giới, lắc lắc đầu. Lấy Trực Mộc Nhật thân phận, bên người mang theo đồ vật hẳn là kỳ trân coi như vật, đoạn không sẽ vô tình vì đó.
Nhìn Chân Nguyên Tử lập ở một bên lộ ra hiếu kỳ thần tình, Lâm Nhất đem vật trong tay đưa tới. Hắn đưa tay bắn ra, một đạo hỏa quang bay ra, tiêu mùi hôi vị lập tức bay lên, trong nháy mắt, Trực Mộc Nhật thi thể biến thành tro tàn. Hắn hất ống tay áo lên tạo thành một cơn gió xoáy thổi đi, trên cỏ chỉ còn lại vết lửa cháy, thi thể trên mặt đất đã biến mất.
- Có nhìn ra manh mối nào không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT