Những thực khách bản địa Đại Thành đều sững sờ. Chỉ có đám người Lâm Nhất vẫn treo ý cười nơi khóe miệng, lạnh nhạt nhìn xung quanh.

Tên nam tử họ Trực Mộc kia giống như bị sét đánh. Tay bưng chén rượu của hắn run lẩy bẩy. Trong sự sợ hãi còn kèm theo cả phẫn nộ, phấn trên mặt cũng bong ra từng mảng, ào ào rớt xuống.

Trong Vương Thành này, ai dám rít gào với hắn như vậy? Kẻ nào dám vô lễ với hắn như thế? Ai gặp gắn mà không phải khúm núm, cố gắng nịnh nọt? Vậy mà bây giờ, hắn lại bị một lão già người nước ngoài sỉ nhục thế này? Hắn, thật sự bi thương rồi.

Họ Trực Mộc kia tự nhận mình có học thức sâu xa, thầy dạy từ nhỏ đều là cao nhất của Thiên Triều Thương Quốc, chính là hạng người thông minh tuyệt đỉnh của gia tộc. Nhưng khi bị người khác xem là hạng người man di, nam không ra nam, nữ không ra nữ, chửi mình giả vờ nhã nhặn. Còn thiên lý nữa không?

Vị nam tử họ Trực Mộc này giận dữ đứng dậy, muốn quăng thẳng chén rượu xuống, nhưng cánh tay lại mềm nhũn, trong mắt nổi lên hơi nước muốn khóc!

Mặc dù sắc mặt đám người Lâm Nhất vẫn ung dung, nhưng vẫn âm thầm đề phòng, dù sao người khác quê quán, không thể không đề phòng đối phương thẹn quá hóa giận.

Người này nói năng vô lễ, cộng thêm hành động ngả ngớn, với tính khí của Biện Chấn Đạc, mở miệng mắng người là đã hiếm thấy rồi, không giết luôn người là đã nương tay, hơn nữa còn có nữ nhân Lê Thải Y có lòng dạ độc ác ở đây nữa.

Ai ngờ rằng, đối phương bỗng nhiên khóc chứ, làm cho đám người Lâm Nhất ứng phó không kịp, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Đối phương khóc xong rồi đi, cũng xem như là xong chuyện.

Mấy người Lâm Nhất cũng không muốn gây chuyện, ai biết lại có chuyện bất ngờ xảy ra. Phía sau nam tử kia, có một nhóm người đứng bật dậy, móc dao găm từ trong lồng ngực ra, xông đến.

Nhìn thấy những người phía sau cũng tức giận, nam tử vươn tay xoa giọt nước mắt, run run uống hết rượu trong chén. Có lẽ là rượu làm người có thêm lòng can đảm, hắn vung tay lên, ném mạnh chén rượu xuống. Chén rượu lăn sang một bên, không bị vỡ.

Nam tử kia oán hận dẫm chân, chỉ ngón tay vào Biện Chấn Đạc, khuôn mặt vặn vẹo, giọng nói thê lương.

- Quỳ xuống nhận lỗi với ta, dâng mỹ nhân lên đây. Nếu không thì, làm nhục Mộc gia ta, không rời khỏi được Vương Thành.



Biện Chấn Đạc thấy đối phương ỷ thế hiếp người, trên mặt nở nụ cười lạnh. Thạch Kiên cầm chuôi đao, ngồi yên tại chỗ.

Lâm Nhất vẫn cười như không cười, ánh mắt hắn nhanh chóng lướt qua đầu ngón tay của Lê Thải Y. Nhìn những người bản địa hung hăng xung quanh, hắn nhận ra Lê Thải Ý đã nổi lên sát ý. Nếu nữ nhân này hạ độc, sợ là những người bản địa xung quanh không ai có thể sống ra khỏi đây được.

Sắc mặt của thầy trò Chân Nguyên Tử vẫn ung dung, hôm nay bọn họ đã là tâm phúc của Lâm Nhất, hơn nữa, thầy trò bọn họ cũng không để đám người bản địa này vào trong mắt.

Mà những đệ tử Thương Hải Bang ngồi gần cửa, thấy tình hình không đúng, ai cũng cảnh giác xung quanh, rút đao ra khỏi vỏ.

Biện Chấn Đạc thấy nam tử kia điên cuồng sủa inh ỏi như chó, hắn cười lạnh, dùng ánh mắt trào phúng nhìn đối phương, nói.

- Thằng nhóc nhà ngươi, dám kêu lão phu quỳ xuống, đúng là chán sống phải không?

Lê Thải Y chán ghét nhìn nam tử họ Mộc đó, giấu phấn độc lên ngón tay, muốn bắn ra thì bỗng nhiên nghe được Lâm Nhất truyền âm, làm cho nàng âm thầm kinh hãi, nhẫn nhịn lắm mới không ra tay, nhưng không nhịn được oán hận nhìn Lâm Nhất một cái.

Mặc dù tính tình Lê Thải Y mạnh mẽ trời sinh, dáng người quyến rũ, nhưng cũng có tính tình của tiểu thư nhà giàu. Chỉ là bây giờ bị Lâm Nhất đè đầu, nàng không thể không cam chịu.

Lâm Nhất chỉ sợ nữ nhân này hạ độc làm vạ đến những người khác, nên mới truyền âm ngăn lại, còn việc tức giận nhìn hắn, Lâm Nhất làm như không nhìn thấy.

Có lẽ có thói quen bắt nạt kẻ khác, những người bản địa trong gian Nhã này, đều đứng dậy kiêu ngạo ngập trời, ai ai cũng lộ ra ánh mắt si mê và hưng phấn.

Có lẽ từ bé bọn họ đã có lòng kính nể với Thiên Triều Thương Quốc, nhưng mà, kèm theo lòng kính nể, còn có sự tự ti và lòng oán hận nữa. Trong trường hợp người đông thế mạnh, những người này càng có thêm lòng dũng cảm, tinh thần phấn khởi to miệng chửi bậy.



Người nam tử họ Mộc kia đỏ mặt lên, không kiếm chế được nữa. Hắn nhảy dựng lên, chỉ tay vào Biện Chấn Đạc hét to.

- Bắt những kẻ nước ngoài này cho ta, còn nữa… Không được làm mỹ nhân bị thương!

Mấy người bản địa làm nóng người, vọt đến, chạy thẳng đến chỗ Lê Thải Y. Trong mắt bọn họ, Biện Chấn Đạc già nua, không đáng tốn sức, nên bắt mỹ nhân đầu tiên để tranh công mới là hành động sáng suốt.

- Làm càn!

Biện Chấn Đạc không chịu nổi sự kinh thường của những người này, hắn hét to một tiếng, phất tay áo, chỉ đánh ra một chưởng.

Chỉ nghe nhiều tiếng rên ‘ ai u ’ vang lên, mấy tên hán tử dâm tà kia bị ném bay lên không, ngã tàn nhẫn xuống góc tường.

Thấy bữa cơm này ăn không nổi nữa, đám người Lâm Nhất đứng dậy.

Nam tử họ Mộc kia và những người bản địa này, khí thế hơi cứng lại, có chút khủng hoảng nhìn về phía những người nước ngoài.

Thấy đám người Lâm Nhất muốn rời khỏi đây, nghĩ là những người nước ngoài kia bị dọa sợ. Nam tử họ Trực Mộc và những người phía sau đều hung hăng kêu to.

- Muốn trốn? Ai cũng đừng mong ra khỏi Vương Thành được!

Có người lấy tiêu trúc ra thổi.

Lâm Nhất lắc đầu cười khẽ, đi xuống lầu trước. Nhưng mà tiếng tiêu sắc bén chói tai kia, không biết có tác dụng gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play