Đại xà rời khỏi hồ nước, thân thể to lớn uốn lượn tại chỗ, tiếng xì xì không ngừng, dáng vẻ nó muốn một ngụm nuốt trọn Mạnh Sơn.

Trước người không tới ba trượng là đại xà, phía sau chính là rừng rậm trải rộng xà trùng, Mạnh Sơn cũng không thể lui được nữa.

Quý Thang thấy thế thì kinh hãi, di chuyển trường kiếm trong tay nghênh tới. Du Tử Tiên càng điên cuồng hơn, thân thể nhảy lên, trên không trung xẹt qua một hắc ảnh, hung mãnh đâm về phía đại xà.

Đại xà vận sức chờ phát động, ngẩng cái đầu lên thật cao, mở cái miệng rộng nhắm ngay Mạnh Sơn muốn cắn, ngay lúc đó, trường kiếm của Du Tử Tiên đâm tới.

Lóe lên như một hỏa tinh, trường kiếm sắc bén bị lân giáp cứng rắn của đại xà cản lại.

Đại xà không nhịn được quậy cái đuôi quét về phía người ở gần. Một kiếm của Du Tử Tiên đâm hụt, lúc trong bụng đang lo lắng thì bỗng nhiên có một tiếng nổ lớn ở bên cạnh, trong lòng biết không ổn, y nhanh chóng né về phía sau.

Quý Thang đúng lúc chạy tới, trường kiếm trong tay đâm vào người của đại xà lại phát ra tiếng lưỡi mác tạo lên một chuỗi ánh lửa. Trường kiếm bị thân rắn đẩy ra, còn thân thể của y cũng thuận thế tới gần người của đại xà.

Nhìn thấy thế nguy của Du Tử Tiên, Quý Thang nóng ruột nên ngưng lực vào tay trái, nặng nề đánh lên người của đại xà.

Quý Thang toàn lực đánh ra một chưởng, không hề thua kém so với chưởng lực cách không của Mạnh Sơn.

Chỉ nghe thấy một tiếng bùm, thân rắn to lớn run lên, lực phản xích bỗng nhiên đánh ngược lên cánh tay của Quý Thang, rắc một tiếng, cánh tay bị bẻ gãy, thân thể bị đánh bay ra ngoài.

Khó có thể chịu được cú đánh mạnh như thế, Quý Thang ngã trên mặt đất, ngất đi.



Tiêu đường chủ bước lên phía trước tự tay đỡ Quý Thang lên, đệ tử còn lại nhao nhao lui lại. La Dung thấy tình thế không ổn thì một bước vọt ra ngoài, đỡ Mạnh Sơn muốn lui vào rừng rậm.

Đại xà hung hăng không ai bì nổi, lúc đang lắc đầu quẫy đuôi thì có một cơn tinh phong nổi lên cuồn cuộn.

Theo gió mang tới cành gãy lá úa, trên đất trống cạnh hồ nước âm u khủng bố, lúc mọi người đang run sợ lạnh gáy, trong rừng rậm đột nhiên truyền đến tiếng đất đá xào xạc, tiếng nhánh cây gãy liên tiếp không ngừng vang lên.

Trong lòng mọi người hoảng sợ bất an, một cơn tinh phong chợt cuộn tới, trong rừng rậm đột nhiên có một con trăn còn to lớn hơn, ngay cả cái đầu cũng phải to hơn mười trượng tới đây.

Con đại xà này vọt tới bên hồ nước, hai con đại xà quấn lại với nhau, trong nháy mắt tách ra một trái một phải đánh bọc sườn mọi người.

Lúc này hơn hai mươi người chỉ sợ trong nháy mắt sẽ gặp tai họa ngập đầu, thời khắc nguy cấp đã không kịp cảnh báo cho Giang trưởng lão, lúc Mạnh Sơn muốn rách cả mí mắt lại phun ra một ngụm máu tươi, gã kêu to:

- Mọi người tản ra chạy đi!

Chúng đệ tử nghe vậy, sinh lòng tuyệt vọng. Không ngờ mới đi được cách bãi biển khoảng hai ba dặm đường, sinh tử cũng đã được định đoạt. Xà trùng khắp nơi ở rừng rậm phía sau, sắc trời dần tối, dưới sự hoảng hốt chạy bừa thì thoát sao được?

Lúc đám đệ tử sinh lòng phải chết, một tiếng hét dài truyền tới từ bầu trời. Tiếng thét bén nhọn mà cao vút vang lên, trong chớp mắt thế như sét đánh ập xuống đỉnh đầu mọi người.

Tiếng thét dài chưa ngưng, một bóng người nhàn nhạt nhanh như tia sét xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Người tới chính là Lâm Nhất, lúc đang nói chuyện với mọi người ở trên bờ biển, trong thần thức đã phát hiện độc xà trải rộng trên biển, trong lòng biết Mạnh trưởng lão dẫn người mang nước về sợ là sẽ không thể ung dung liền luôn lưu ý tới động tĩnh trong rừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play