Lê Thái Y cười nói:

- Chăng phải Lâm công tử cũng tới sao? Hì hì! Ta thật vất vả mới đi ra ngoài một chuyến, không cố gắng mở mang kiến thức một phen, làm sao ta cam tâm trở về được!

Nói với cô gái này quá hao tổn tâm trí, Lâm Nhất nhắm hai mắt lại bắt đầu chợp mắt, chỉ là thần thức kéo dài vào sâu trong hải đảo.

Lê Thái Y nhìn thấy dáng vẻ Lâm Nhất không hài lòng thì hơi thất vọng, chần chừ một chút liền đứng dậy đi tìm củi khô nổi lửa.

Hoằng An dẫn theo mấy tên thủ hạ của mình rảnh rỗi đi lại trên bờ cát, nhìn từng thân ảnh của đệ tử Thiên Long phái còn chưa vào trong rừng rậm, y tràn đầy phấn khởi nói:

- Chúng ta cũng vào trong nhìn một cái, thế nào, nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Bạch Tiềm Xuyên mặt trắng không có râu vỗ tay tán thành:

- Công tử thực sự là hăng hái!

- Không được! Đây là nơi không biết rõ, không nên thâm nhập thì tốt hơn.

Hoằng Bảo ở một bên căn bản không muốn làm theo sắp xếp của Hoằng An, kiên quyết cự tuyệt.



- Đây là hoang đảo, có gì mà sợ mạo hiểm chứ! Hoằng thị vệ không khỏi nhỏ nói thành to rồi!

Bạch Tiềm Xuyên bất mãn nói.

Hoằng An cũng muốn nói một chút, nhưng vừa nhìn thấy mặt Hoằng Bảo âm trầm liền gượng cười nói:

- Mà thôi, cảnh trí trên bờ biển này cũng không tệ! Ồ! Bên kia hình như là Lâm huynh đệ.

Bạch Tiềm Xuyên có chút vô vị cười khan hai tiếng, hậm hực nhìn chòng chọc Hoằng Bảo. Còn Hoằng Bảo thì mang theo vẻ mặt đương nhiên theo sát Hoằng An không rời, không thèm để ý tới gì khác.

Hoằng An vốn là đầu lĩnh thị vệ của vương phủ, là một người trung thành và tận tâm, cho dù mở miệng chống đối, Hoằng An cũng biết rõ trong lòng, không tiện lên tiếng trách cứ.

Sau khi hai người Mộc Thanh Nhi cùng Từ Sư Thư lên đảo, nghe nói trên đảo có rắn trùng liền khiếp đảm, không dám đi vào rừng rậm. Nhìn thấy bên bờ cát sáng thông suốt, có vô số vỏ sò xinh đẹp thì hai người mừng không kể xiết, đi dọc theo bãi cát phía trước để tìm kiếm.

Mạnh Sơn và Tiêu đường chủ dẫn theo một đám đệ tử mang theo túi đựng nước, thùng gỗ, đi men vào trong dòng suối lấy nước.

Một nhóm hơn hai mươi người, trùng trùng điệp điệp, nhưng vừa vào tới rừng rậm liền không còn bóng dáng nữa, cách xa nhau một chút liền không nhìn thấy người. Tiêu đường chủ quát to:

- Mỗi người tới gần chút đi, không được tự tiện đi xa.



- Tiêu đường chủ, lấy chút nước suối mà thôi, chẳng lẽ còn có thể có nguy hiểm gì hay sao?

Mạnh Sơn nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của Tiêu đường chủ thì có chút không hiểu hỏi.

Tiêu đường chủ đi ở phía trước, trường đao trong tay bổ cành cây chặn trước mặt, nói:

- Trên đảo này ta cũng từng tới hai lần, nguy hiểm thì chưa gặp phải. Chỉ là nghe những tiền bối từng nhắc tới, nơi này có rất nhiều xà trùng, hơi không cẩn thận liền khó có thể thoát thân. Trưởng lão cùng những đệ tử này là lần đầu rời bến, ta sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Nếu không, chỉ lấy chút nước suối không cần ngươi và ta xuất mã làm gì, để đám đệ tử này làm thay là được.

- Tiêu đường chủ nói có lý! Trước sau đều theo sát cho ta, đừng nên tách rời! Quý Thang và Tử Tiên đi đoạn hậu, La Dung ở giữa phối hợp tác chiến.

Mạnh Sơn nghe Tiêu đường chủ nói xong thì không dám khinh thường, cao giọng truyền lệnh cho mọi người.

- Chậm đã!

Tiêu đường chủ kéo Mạnh Sơn đang muốn vượt qua.

- Có chuyện gì thế?

Mạnh Sơn cả kinh, thu chân lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play