- Làm phiền rồi.

Lâm Nhất nhẹ nhàng gõ đầu, vẫn trầm tĩnh như trước.

Mạnh Sơn dẫn theo đệ tử quét sạch bãi biển. Biện Chấn Đạc có thương tích, đã dẫn người lên thuyền an trí. Còn lại Lâm Nhất và ba thầy trò Chân Nguyên Tử lẳng lặng nhìn bãi biển tràn đầy máu tanh, thật lâu không nói.

Hai người Nguyên Thanh theo sư phụ chạy tới một bên, tìm tảng đá lớn, Chân Nguyên Tử ngồi xuống cùng Lâm Nhất.

Bách tính của Ly tộc cũng dần tới gần bãi biển, giúp đỡ người của Thiên Long phái làm việc. Hải Sinh kia kẹp ở trong đám người, thường thường đánh giá chung quanh, lúc nhìn thấy Lâm Nhất thì nó cười rất vui vẻ.

Lâm Nhất quay người lại nhìn Chân Nguyên Tử, nhẹ giọng hỏi:

- Đạo trưởng, có thể nói ra suy nghĩ của mình!

Chân Nguyên Tử bình phục nỗi lòng nhìn chằm chằm Lâm Nhất, chậm rãi nói:

- Hai chiêu kiếm pháp của ngươi không phải có ý định vì bần đạo nên mới thi triển hay sao?

Thần sắc của Lâm Nhất như thường, tự nhiên nói:

- Ta biết không thể gạt được đạo trưởng, bộ kiếm pháp này, ta luyện đã vài chục năm. Năm đó sư phụ từng nói, bộ kiếm pháp này trong giang hồ cũng là tuyệt kỹ kinh thế hãi tục, chỉ là người thường không luyện được. Nếu công pháp không tương phụ thì uy lực khi thi triển kiếm chiêu chỉ là bình thường.

- Ngươi đã nhận ra ta thi triển kiếm pháp gì, vì vậy, ngươi liền có ý sử dụng hai chiêu kiếm pháp giống thế, bần đạo sẽ không mông muội vô tri tới mức như thế. Ta từng nhắc với ngươi rồi, năm đó ta từng gặp một vị cao nhân...

Nói đến chỗ này, Chân Nguyên Tử dừng lại, nhìn thấy Lâm Nhất gật gật đầu, liền nói tiếp:



- Năm đó cao nhân dạy ta kiếm pháp từng nói tục danh cho bần đạo biết, không biết Thanh Vân đạo trưởng này ngươi có từng biết không?

Thần sắc của Chân Nguyên Tử căng thẳng, nói xong liền chăm chú nhìn Lâm Nhất.

Lâm Nhất than khẽ, cũng nhìn chằm chằm Chân Nguyên Tử, gằn từng chữ nói:

- Đó là sư phụ của ta!

- Quả nhiên là thế!

Chân Nguyên Tử bỗng nhiên đứng dậy, kinh hô lên một tiếng, nhìn như bị điên, cấp thiết đi lại tại chỗ. Ông ấy bỗng nhiên dừng chân, vui mừng không thôi mà nhìn Lâm Nhất.

Lâm Nhất ngồi ngay ngắn ở trên tảng đá lớn, mặt mỉm cười, chỉ là trong đôi mắt lóe lên ngấn lệ.

Chân Nguyên Tử đi nhanh tới gần Lâm Nhất, kích động nói:

- Hai chiêu kiếm pháp ngươi sử dụng chiêu thức thuần khiết, vô cùng thành thạo, lúc đó ta liền muốn hỏi ngươi xem ngươi có phải là hậu nhân của Thanh Vân đạo trưởng hay không. Quả nhiên, quả nhiên!

- Hơn mười hai năm trước, lúc ta vân du may mắn gặp được Thanh Vân đạo trưởng, được tiền bối ưu ái, được luyện năm chiêu kiếm pháp. Tại hạ vốn định theo đạo trưởng đi, nhưng lão nhân gia ông ấy đã vân du thiên hạ mấy chục năm, sinh lòng ủ rũ, muốn về núi quy ẩn. Ta vẫn muốn thám thính tung tích của đạo trưởng nhưng không được, không ngờ, ngươi lại là đệ tử của đạo trưởng! Nhanh nói với ta đạo trưởng thế nào rồi!

Lời của Chân Nguyên Tử còn chưa dứt thì đã tự biến sắc, thở dài một tiếng. Ông ấy nhớ tới Lâm Nhất từng nói, sư phụ đã đi về cõi tiên.

Nước mắt trong mắt Lâm Nhất biến mất, dẹp bỏ sự xao động trong nội tâm, âm thầm cảm thấy may mắn.

Lúc nhìn thấy Chân Nguyên Tử thi triển Huyền Nguyên kiếm pháp, Lâm Nhất liền có suy đoán. Chỉ là, Huyền Nguyên kiếm pháp từng truyền lưu rất rộng trong giang hồ, thỉnh thoảng có người có thể sử dụng hai chiêu, chẳng có gì lạ. Chỉ là, không có người đích thân dạy dỗ thì chưa chắc đã nhận biết được chân tủy kiếm pháp, cũng không thi triển được hai phần mười uy lực thật sự của kiếm pháp. Cố nhiên, hắn mượn cơ hội ngăn địch thi triển ra Huyền Nguyên kiếm pháp chân chính chính là muốn lão đạo thưởng thức biết hàng, cũng có thể chứng thực suy đoán trong lòng mình.

Nhìn thấy mặt Chân Nguyên Tử là sự đau thương, trong đầu Lâm Nhất ấm áp, lên tiếng:



- Đạo trưởng...

- Không cần!

Chân Nguyên Tử giơ tay lên cản lời nói của Lâm Nhất lại, nghiêm sắc mặt nói:

- Ta cùng với Thanh Vân đạo trưởng có đạo thầy trò. Mặc dù đạo trưởng không nhận ta vào sơn môn, ta cũng coi như là đệ tử ký danh của lão nhân gia. Năm đó lúc ta đi cùng với đạo trưởng, nghe đạo trưởng giáo huấn, lại được truyền thụ tuyệt kỹ, danh phận đệ tử ký danh của ta kiên quyết không sửa đổi được. Hơn nữa, so với ngươi thì ta già hơn mười xuân thu, năm đó ở trước mặt đạo trưởng, ta cũng chỉ mới là một đứa bé. Ngươi quyết không thể tiếp tục gọi ta là đạo trưởng được. Không biết... Ngươi... Có thể gọi ta một tiếng sư huynh không?

Chân Nguyên Tử khoanh tay đứng ở trước mặt Lâm Nhất, lão đạo tuổi quá năm mươi thay đổi khí độ hào hiệp xuất trần ngày xưa, trở nên cục xúc bất an.

Trong đồng môn cũng không lấy tuổi tác để sắp xếp thứ tự mà là lấy nhập môn trước hay sau để phân già trẻ. Quy củ này Lâm Nhất đương nhiên biết. Còn ngôn từ của Chân Nguyên Tử khẩn thiết, vẻ mặt chân tình làm cho hắn cảm động.

Lâm Nhất đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc ôm quyền nói với Chân Nguyên Tử:

- Lâm Nhất bái kiến sư huynh!

- Ha ha! Lâm sư đệ không cần đa lễ.

Chân Nguyên Tử vung ống tay áo, mừng không kể xiết. Ông ấy như một thanh niên, nhảy tới ngồi chung trên tảng đá lớn với Lâm Nhất, lớn tiếng hô về phía cách đó không xa:

- Hai cái thằng nhóc kia, lăn tới đây cho ta!

Nguyên Thanh và Nguyên Phong chạy chậm qua, không biết có chuyện gì. Chân Nguyên Tử trừng mắt, quát lên:

- Còn không qua đây bái kiến Lâm sư thúc các ngươi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play