Khẽ thở dài một tiếng, Lâm Nhất bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Ta không thích bị người ta thao túng và tính toán, càng không thích bị người ta coi như đã chết! Chuyện như vậy ta không muốn nhìn thấy lần nào nữa.

- Đa tạ đại ân của Lâm huynh đệ!

Biện Chấn Đạc nghe vậy thì đại hỉ, vội vàng khom người thi lễ. Lâm Nhất quay người lại nhìn Mạnh Sơn, ôm quyền nói:

- Biện bang chủ từng xuất hiện ở gần Cửu Long sơn, bị ta vô ý gặp được. Cô gái kia ta cũng biết, chính là Lê Thái Y của phái Ngũ Ấp, hai người đều là người ta thủ hạ lưu tình không giết. Không giết tự có đạo lý riêng của ta, nhưng đối với Thiên Long phái, sợ là bọn họ có chết cũng chưa hết tội.

- Chỉ có điều, trong mắt Lâm Nhất, căn nguyên của tất cả mầm tai vạ cũng có chút ít liên quan tới Thiên Long phái. Bây giờ, thuyền của bọn họ, người của bọn họ cũng bị hủy hầu như không còn, người còn lại đều là người đại nạn không chết, mọi việc để lại một đường, đối với người đối với mình cũng chưa chắc là chuyện xấu. Rời xa Đại Thương, mọi người đều có tình nghĩa đồng bào, chuyến đi này còn có vô số gian nan hiểm trở chưa biết trước được, nhiều thêm một người cũng coi như nhiều thêm một phần khí lực, xin Mạnh trưởng lão nghĩ lại!

Nói xong, Lâm Nhất chắp tay đứng yên, không nói nữa. Mặc dù hắn tức giận khi bị Biện Chấn Đạc tính toán nhưng trong lòng vẫn có chút không đành lòng. Nơi này đã cách xa Đại Thương, dưới tình huống tiền đồ chưa biết trước, vẫn tranh đấu không ngừng như trước thì xác thực không thú vị.

Lâm Nhất có chỗ không biết, lời nói này của hắn đối với đám Biện Chấn Đạc không phải là chuyện vừa. Đối với ân oán giang hồ, người ngoài vô cùng không muốn nhúng tay, chớ nói chi là mặt đối mặt với đệ nhất môn phái như Thiên Long phái. Còn Lâm Nhất thân là đệ tử của Thiên Long phái, nói thay cho một người ngoài càng không dễ dàng.

Biện Chấn Đạc sành sỏi, lõi đời, ông ta trong lúc nguy cấp đã lôi Lâm Nhất ra, có thể nói là một mũi tên trúng ba con chim.

Lâm Nhất lợi hại, Biện Chấn Đạc đã lĩnh giáo đầy đủ. Trong mắt ông ta, người thanh niên này xác nhận là không phải nhân vật tầm thường, giống với lão già râu bạc của Thiên Long phái. Huống chi, người này không phải là một người lạm sát vô tình, chỉ cần đúng lúc kéo ra, Thiên Long phái dưới tình hình chưa biết trước nhất định sẽ cố kỵ. Vì thế chưa chắc không thể có chút hy vọng sống.

Thứ hai, rốt cuộc Lâm Nhất này có thân phận như thế nào, có địa vị như thế nào trong Thiên Long phái, Biện Chấn Đạc không dám phỏng đoán thêm. Chỉ là một người trẻ tuổi siêu phàm nhập thánh như vậy, tất sẽ có lai lịch không tầm thường. Kéo vào giang hồ phân tranh, bên trong Thiên Long phái sẽ sinh ra khoảng cách. Nếu như lúc này bọn họ vì vậy mà tranh chấp, đối với Thương Hải bang thân hãm tuyệt cảnh thì cũng sẽ tăng thêm một biến số.



Thứ ba, trước mặt mọi người, Biện Chấn Đạc cao giọng yêu cầu, không cho phép Lâm Nhất lùi bước. Chỉ cần Lâm Nhất đứng ra, cho dù không nói chuyện cho Thương Hải bang, bản thân hắn cũng sẽ bị trên dưới Thiên Long phái căm thù.

Người bị cô lập cần có đồng minh, ở nơi khẩn yếu này, người thanh niên đó sẽ không ngốc đến mức không quan tâm đến nhóm mình. Nếu như hắn có thể mở miệng nói chuyện giúp Thương Hải bang hai câu, Biện Chấn Đạc ông ta sẽ mang thủ hạ gắt gao lôi kéo Lâm Nhất. Vì thế có thể đảm bảo chuyến này không thừa.

Ngoài ra, nếu như Mạnh Sơn không coi Lâm Nhất ra gì, chắc chắn sẽ làm bọn họ sinh ra khoảng cách lớn hơn. Cao thủ còn trẻ như vậy mà không thể đồng tâm đồng đức, rồi lại còn đi cùng thuyền, trên dưới Thiên Long phái từ nay về sau sẽ không thể ngủ an giấc.

Khiến Biện Chấn Đạc vui mừng chính là, quả nhiên không ngoài dự liệu, Lâm Nhất đã đứng ra. Người thanh niên này thực sự không xuất hiện với Thiên Long phái nhiều, Thương Hải bang có thể mời một vị cao nhân như thế tới, rất may!

Chỉ là, nhìn Chân Nguyên Tử sau lưng Lâm Nhất, mắt Biện Chấn Đạc lộ ra sự oán hận. Chân Nguyên Tử này mượn lực của mình mới được như nguyện trở thành phụ dung của Thiên Long phái. Nhưng lão đạo gian hoạt này đảo mắt đã vứt ước định ở sau lưng. Vốn định lôi ông ta ra khi đối mặt với sự sống chết, lúc này lại không dùng được. Chỉ có điều, việc này nếu có thể thành công, sau này không tránh được phải tìm ông ta nói chuyện một phen. Nhìn bộ dạng của lão đạo này tựa như có quan hệ không tầm thường với Lâm Nhất, có thể phải tinh tế cân nhắc hơn.

Nếu như biết bị Biện Chấn Đạc tính toán như vậy, Lâm Nhất không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào. Hắn không có tâm tư lả lướt như đám lão giả giang hồ này, không muốn nghĩ tới những việc ám uế khó lường đó. Ra mặt vì Thương Hải bang là vì sự không đành lòng trong chốc lát mà thôi. Nếu như nói tuổi nhỏ, mới ra đời không lâu cũng có thể hiểu được.

Mà chuyện tới mới suy nghĩ, chuyện qua rồi coi như thôi chưa chắc không phải cái hay trong đạo tâm!

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều đang nhìn chăm chú vào hai người Lâm Nhất và Mạnh Sơn.

Thần sắc của Mạnh Sơn biến ảo bất định, trầm ngâm thật lâu không nói. Nếu việc này xảy ra ở trước kia, gã đã sớm mở miệng quở trách người trẻ tuổi không biết điều này rồi.

Nhưng hôm nay, Lâm Nhất vẻ mặt lạnh nhạt, cử chỉ ung dung này lại làm cho Mạnh Sơn bắt đầu trù trừ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play