Dân trên Ly đảo cũng không cam chịu rớt ở phía sau, có đàn ông khỏe mạnh trẻ trung cầm đao, cầm xiên cá chạy vội tới. Mạnh Sơn vội vàng cho người tiến lên khuyên can, những người này hỗn loạn tiến đến chỉ khiến tử thương uổng phí mà thôi, không có tác dụng gì.
- Tiểu tử, ngươi chạy đi đâu vậy, mới vừa rồi còn muốn bảo Nguyên Thanh đi tìm ngươi đó.
Chân Nguyên Tử nhận trường kiếm mà Nguyên Phong đưa tới, hỏi Lâm Nhất mới vừa tới gần.
- Ta tùy tiện đi dạo một chút thôi, đạo trưởng muốn làm gì đây?
Lâm Nhất cười gật đầu với sư huynh đệ Nguyên Thanh, lại thấy Chân Nguyên Tử vẻ mặt nghiêm túc, hắn không khỏi lên tiếng hỏi.
Tay Chân Nguyên Tử cầm kiếm, ngón tay chỉ về phía trước nói:
- Nhìn thấy không? Lần này Thương Hải bang gặp vận rủi lớn rồi, có thể chạy trốn được lên bờ cũng không còn mấy người. Mà trên thuyền của đối phương sợ là có tới hai, ba trăm hải tặc, đều là hạng người hung tàn dũng mãnh. Bọn ta đều không tiện chiến đấu trên nước, vì vậy ngoài người thủ thuyền ra thì thủ trên bến cảng cũng chỉ còn khoảng ba mươi người thôi. Đối mặt với hơn trăm tên hãn phỉ không được phép có chút khinh thường nào!
Hoằng An mang theo hơn mười tên thủ hạ đi cùng với Giang trưởng lão lên hải thuyền. Có Giang trưởng lão ở đó có thể đảm bảo không mất hải thuyền. Mà đám đệ tử còn lại thì chặn đánh lui đám hải tặc đi thuyền nhỏ tới, xác thực không dễ.
Liếc mắt nhìn cuộc chiến đấu ác liệt trên mặt biển, Lâm Nhất hiểu rõ lời nói của Chân Nguyên Tử. Bỗng nhiên, thần sắc hắn khẽ động, cách đó không xa, một thân ảnh đầy màu sắc lọt vào tầm mắt.
Người của Thương Hải bang đã có người tới được bờ, có một nữ tử toàn thân ướt nhẹp mặc y phục rực rỡ, thân thể thướt tha, mặt như đào mận. Vóc người bề ngoài có lồi có lõm làm cho hán tử bốn phía nhộn nhạo trong lòng, chỉ có điều chạy thoát thân quan trọng hơn, không ai vì vậy mà thất thố.
Trong lòng Lâm Nhất hơi ngạc nhiên, sao lại là nàng ta?
Cô gái này chính là Lê Thái Y của phái Ngũ Ấp, Lâm Nhất còn giết hai người tùy tùng của nàng, không ngờ lại gặp nữ tử này ở đây.
Có lẽ là người Nam Cương đã quen với kỹ năng bơi, cô gái này theo một đám hán tử từ dưới nước lên bờ, cũng không nhìn thấy sự hoảng loạn thất thố nào.
Một tên hải tặc mình trần, toàn thân đều là nước da xanh đen như ếch nhái, chắc chắn thèm sắc đẹp của Lê Thái Y tới nhỏ dãi. Hai mắt y tỏa sáng cầm một cái xiên sắt trong tay, giống như ác sát* trong nước, cười ha ha nhào tới.
*Ác: độc ác, hung hãn; Sát: bò sát
Mắt thấy mỹ nhân gần ngay trước mắt, hải tặc vươn cánh tay tráng kiện ra túm tới. Ai ngờ Lê Thái Y lại quay đầu lại cười hì hì, tựa như đang hờn dỗi, cổ tay trắng như tuyết khẽ giơ lên bắn ra lan hoa chỉ, một luồng yên vụ màu hồng nhạt chụp vào mặt của đối phương.
Mỹ nhân quay đầu lại khiến hải tặc bị sắc dụ tới mất hồn, căn bản là không hề nhận ra dị trạng trên tay đối phương.
Đôi mắt đẹp của Lê Thái Y lưu chuyển, trong tiếng cười đùa vòng eo lắc một cái, dưới chân dùng sức nâng người nhảy lên bờ. Còn tiếng cười to của tên hải tặc lại hơi ngừng lại, chạy gấp hai bước trong nước biển rồi đột nhiên dừng lại. Chỉ thấy hai tay y ôm cổ, sắc mặt đỏ tím, hai mắt nhô ra, miệng mũi tràn ra máu đen ngước nhìn thân ảnh rực rỡ phía xa đã trở nên mơ hồ, lập tức ngã thẳng vào trong nước.
Vai phải của Biện Chấn Đạc bọc vải, trên người dính đầy vết máu được người ta đỡ đi lên bãi biển. Không kịp đề phòng người của Thiên Long phái đã thấy hoa mắt, hương khí ào tới, một bóng người nóng bỏng đã tới trước người. Mấy tên thủ hạ đỡ ông ta không biết bởi vì cái gì mà đều ngưng khí tức lại, vẻ mặt kiêng kỵ nhìn mỹ nhân quyến rũ này.
- Không ngờ tới đám hải tặc này cũng có chút hung hãn! Biện bang chủ, thương tích của ngươi khá nặng. Đây là thuốc trị thương, có chút linh nghiệm đó!
Người nói chuyện chính là Lê Thái Y mới đi tới, cười hì hì với Biện Chấn Đạc, tung ra một cái bình nhỏ.
Biện Chấn Đạc tự tay tiếp nhận bình thuốc, nói:
- Đa tạ Lê cô nương, lão phu còn chịu được!
Ông ta cất bình thuốc đi, lắc đầu nở nụ cười ha hả. Thuốc của cô gái này không nên dùng thì tốt hơn.
Lê Thái Y cười hì hì, lơ đễnh đối với sự cẩn thận của Biện Chấn Đạc, sau đó quay đầu nhìn về phía bên bờ. Người của Thiên Long phái đang đứng thành một hàng, mắt hổ đăm đăm ngăn trở lối đi của nhóm nàng.
Ánh mắt của Biện Chấn Đạc phức tạp bước trên bờ nhìn chung quanh, không khỏi thở dài một tiếng. Lúc tới hai hải thuyền, hơn một trăm đệ tử, uy phong lẫm liệt ép sát Thiên Long phái không thả. Mà bây giờ chỉ còn lại có mười mấy người bên cạnh. Trong khoảng thời gian ngắn, vô tận bi thương xông lên đầu. Ông ta lảo đảo bỏ đệ tử đang đỡ ra, từ xa ôm quyền với Mạnh Sơn, có chút khổ sở nói:
- Lão phu thân hãm nơi này, muốn đánh muốn giết thì đến đây đi! Vẫn tốt hơn chết ở trong tay đám hải tặc!
Biện Chấn Đạc ngôn từ bi tráng, trên nét mặt là sự uể oải cùng bất đắc dĩ. Ánh mắt xẹt qua mọi người ở bên bờ, lúc nhìn thấy Chân Nguyên Tử, mặt ông ta hiện lên sự giận dữ, nhưng sau khi nhìn thấy một người thì thần sắc lại thoáng ngẩn ra.
Lê Thái Y cũng đang quan sát người của Thiên Long phái, lúc thấy được thanh niên thần sắc lạnh nhạt phía sau đoàn người thì nàng cũng cảm thấy kinh ngạc. Chỉ là hai người này đều là hạng người lão luyện trong giang hồ, ánh mắt chỉ thoáng lên một cái rồi liền rời ra chỗ khác, không gây ra sự chú ý cho người khác.
- Hừ! Trước tiên đánh lui cường địch, sau lại nói cái khác!
Mạnh Sơn vung tay lên, các đệ tử của Thiên Long phái canh giữ chặt chẽ ở bến tàu và hai bên bờ biển, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Hai thuyền lớn của hải tặc đã chặn cửa rời bến Ly đảo. Thuyền tam bản của hải tặc cũng theo đầu sóng xông lên bãi biển. Còn có người bưu hãn không ngừng bận rộn nhảy vào trong biển, từng người một bơi về phía bờ. Còn như hải thuyền của Thiên Long phái, đám hải tặc vẫn không để ở trong lòng, chỉ cần giết chết người là được, tài vật trên thuyền không chạy mất được.
Cũng chỉ trong thời gian thoáng qua liền có mười mấy người xông lên bãi biển, phía sau, một nhóm hải tặc đông đúc cũng lần lượt xông tới.
- Giết!
Các đệ tử của Thiên Long phái hô to một tiếng, vung trường kiếm trong tay nghênh địch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT