Lâm Nhất ở trên hải thuyền, đã qua ba ngày.

Ngày thứ hai, hai tên đệ tử trông coi Lâm Nhất đã rời khỏi cửa ra của buồng nhỏ trên tàu. Lâm Nhất biết cửa ải lên thuyền coi như đã qua được rồi.

Lâm Nhất cứu Liễu Chí một mạng, vốn là không cần nói cũng biết, cũng ngầm hiểu lẫn nhau. Còn như bản thân Liễu Chí giải thích thế nào với Mạnh Sơn, không phải chuyện mà hắn cần suy nghĩ nhiều.

Mọi việc đều giữ lại một đường vẫn tốt hơn là đang hấp hối lại không tìm cơ hội. Ỷ vào tu vi mà hoành hành vô kỵ, đó không phải đạo làm người, nếu không, Lâm Nhất hắn so với mãng phu bảo thủ thì có gì khác biệt chứ?

Giữa ban ngày, bên dưới khoang thuyền vốn cũng không còn ai nữa, mỗi ngày còn có người đưa ăn đưa uống, Lâm Nhất liền dứt khoát trốn dưới khoang thuyền không ra, gần giống như trên thuyền không có người như hắn vậy.

Nhưng có người nhớ tới hắn.

Lâm Nhất nhắm mắt tĩnh tọa ở trong phòng nhỏ trong khoang thuyền, một mình thôi diễn “Huyền Nguyên phù lục”, luyện chế trận pháp, động tĩnh ngoài cửa làm cho hắn mở mắt, khuôn mặt tươi cười.

- Tiểu tử thối, ngươi lại thật tự tại đó! Sao nơi này lại âm u như vậy chứ, ngươi cũng không đốt đèn lên!

Chân Nguyên Tử đi thong thả khoan thai, đã đi tới, chưa vào phòng liền nhíu mày.

- Ha ha, đạo trưởng đích thân tới hàn xá, thật là vinh hạnh!

Lâm Nhất cười ha hả, tìm một cái hộp quẹt ở góc phòng, đốt đèn treo trên tường lên.

Ngọn đèn yếu ớt dần dần sáng lên.

Chân Nguyên Tử quan sát gian nhà một lượt, đúng là vô cùng đơn sơ. Ông ta nhìn đệm giường trải trên mặt đất, cũng không cần khách khí mà ngồi xếp bằng xuống, lại lấy trong lòng ra một bầu rượu, hai cái bát rượu.

Nhìn vẻ mặt đang cười của Lâm Nhất ngồi đối diện, tay Chân Nguyên Tử vuốt râu dài, lắc đầu.

Lâm Nhất mỉm cười cầm bầu rượu qua, rót đầy bát rượu.



- Tiểu tử ngươi có gì đó không đúng lắm!

Nhìn Lâm Nhất thần thái sáng láng, Chân Nguyên Tử bưng chén lên, như có điều suy nghĩ nói.

Lâm Nhất giơ chén rượu lên, nói:

- Đa tạ rượu của đạo trưởng, Lâm Nhất xin kính trước.

Nói xong, hắn thoải mái uống một hơi cạn sạch.

Chân Nguyên Tử chậm rãi uống xong rượu trong chén, ánh mắt lóe lên nhìn chằm chằm Lâm Nhất cười nói:

- Tiểu tử ngươi so với lúc vừa đi ra như biến thành một người khác vậy.

- Ha ha, mặc dù tuổi ta còn nhỏ, đã lên pháp trường trải qua sinh tử, còn có chuyện gì không nhìn ra nữa chứ?

Lâm Nhất cười nhạt một tiếng, lại rót đầy thêm một chén rượu cho Chân Nguyên Tử.

- Con đường đi tới đây, đạo trưởng luôn luôn che chở, Lâm Nhất đa tạ!

Lâm Nhất giơ rượu lên, chính thức tạ ơn.

Chân Nguyên Tử cười ha ha, uống rượu trong chén, ý vị thâm trường nhìn Lâm Nhất nói:

- Con đường đi tới này không coi là cái gì, lão đạo chỉ là nghĩ con đường đi tiếp theo chỉ sợ Lâm Nhất ngươi còn phải chiếu cố nhiều!

- Đạo trưởng coi trọng ta rồi.

Lâm Nhất lắc đầu cười, bắt đầu đối ẩm với Chân Nguyên Tử.



- Tuy Mạnh trưởng lão chưa nói, việc trông giữ với ngươi cũng là thùng rỗng kêu to, vì sao tiểu tử ngươi còn trốn dưới khoang thuyền? Trên biển phong cảnh tráng lệ, không phải nên đi xem một chút sao?

Nhìn gian nhà nhỏ hẹp ẩm ướt, Chân Nguyên Tử có chút không hiểu hỏi.

- Ta sợ Mạnh trưởng lão nhìn thấy ta sẽ phiền chán, vứt ta xuống biển, ta sợ đó!

Lâm Nhất bưng bát rượu, dường như cảm khái nói.

Chân Nguyên Tử trừng mắt, nói:

- Ngươi sợ cái rắm! Lão đạo không nhìn ra tiểu tử ngươi có chút nào sợ Mạnh Sơn!

Ông ấy thả bát rượu trong tay xuống ngước mắt nhìn Lâm Nhất, trầm ngâm một chút, nói:

- Chẳng lẽ ngươi sợ người nọ...?

Ánh mắt của Lâm Nhất lóe lên cười khẽ một tiếng, nói:

- Đạo trưởng thấy thế nào?

Chân Nguyên Tử trầm tư trong khoảng khắc, thần sắc phức tạp nói:

- Lão đạo sớm biết nội tình của Thiên Long phái sâu đậm, lại không ngờ trong Cửu Long sơn còn có nhân vật như vậy tồn tại, thanh cao đến làm người ta ngưỡng mộ! Đừng nói là ngươi, lão già ta cũng thấy sợ! Hành tẩu giang hồ nhiều năm, lão đạo cũng được người ta gọi là thần tiên sống, ha ha! Bây giờ mới biết được, mình chẳng qua là ếch ngồi đáy giếng! Trước mắt có một thần tiên chân chính như vậy, một người như thế thôi đã đủ để quét ngang tất cả các môn phái trong Đại Thương rồi.

- Không phải một, mà là bốn người!

Lâm Nhất nhẹ giọng nói.

Chân Nguyên Tử chợt trợn to hai mắt, mặt mày hoảng sợ, ông ấy khó có thể tin nhìn Lâm Nhất, cúi người giảm thấp tiếng nói, nói:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play