Đối mặt với rất nhiều ánh mắt chất vấn trên hải thuyền, đối mặt với Mạnh Sơn gây sự thét hỏi và đe dọa, Lâm Nhất nhếch khóe miệng lên, nở nụ cười nhạt lắc đầu.
- Lâm Nhất ta mặc dù là ngoại môn đệ tử nhưng dọc đường đi chưa bao giờ coi mình là người ngoài. Như Mạnh trưởng lão nói, cho dù môn phái có ý kiến gì với hành động của Lâm Nhất ta, ta cũng không có lời nào để nói cả. Chỉ là làm tại hạ lạnh lòng chính là không phải lần lượt bị bỏ rơi khi tới thời khắc sống chết, mà là sau khi bị bỏ rơi, ta và Liễu đường chủ kéo thân đau khổ chưa chết đuổi theo, nhận được báo ứng là chết không có chỗ chôn!
Ta nghĩ, Mạnh trưởng lão hành sự, sẽ không chỉ bằng vào phỏng đoán đấy chứ? Vậy tại sao không hỏi Liễu đường chủ một lần chứ? Nếu như Liễu đường chủ cũng nói Lâm Nhất ta lòng dạ khó lường, ngài lại hạ sát thủ cũng không muộn. Cho dù Mạnh trưởng lão không thích đệ tử chăn ngựa như ta ở trên thuyền, tìm một cái đảo nhỏ không người ném Lâm Nhất một mình chờ chết ở đó là được.
Không nhanh không chậm nói hết lời, đôi tay Lâm Nhất khoanh lại hất cằm lên. Ánh mắt lạnh lùng của hắn xẹt qua mọi người, vô tình hoặc cố ý thoáng nhìn qua ban công.
- Hừ! Hay cho một tên khéo mồm khéo miệng!
Mạnh Sơn đã quan sát vẻ mặt của Lâm Nhất một cách tỉ mỉ, nhìn thấy ngoài ánh mắt trong vắt, thần sắc đạm nhiên, ngôn từ sắc bén làm cho gã không thể mặt mo được nữa, ở trước mặt chúng đệ tử cũng chỉ có thể kìm nén lửa giận.
Nhìn Liễu đường chủ đang hôn mê bất tỉnh trên boong thuyền, Mạnh Sơn nhíu mày trầm giọng quát lên:
- Người đâu, đưa Liễu đường chủ đi trị liệu, phái hai người canh chừng tiểu tử này cho ta, không được để hắn đi loạn xung quanh, cho dù trên boong thuyền cũng không được cho hắn đi lên, tất cả đợi Liễu đường chủ tỉnh lại rồi lại tính.
Gã hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Đảo mắt đã trở thành tù nhân, tâm tình của Lâm Nhất cũng rất tốt. Chỉ cần ra tới biển là được, không ai có thể đuổi được mình nữa. Hắn mang bộ dạng vô tội lại thoải mái, nhìn ngó bốn phía, chỉ là lúc ánh mắt lần nữa đảo qua ban công thì hơi dừng lại chút.
- Lão đạo! Suýt chút nữa mỗi người đi một ngả rồi!
Lâm Nhất chắp tay với Chân Nguyên Tử ở cách đó không xa một cái, rồi nhếch miệng cười nói với sư huynh đệ Nguyên Thanh.
- Hai vị đại ca, đã lâu không gặp!
- Tên tiểu tử thối nhà ngươi!
Con mắt của Chân Nguyên Tử đảo một vòng, mắng một câu, nét mặt cũng nở nụ cười. Sư huynh đệ Nguyên Thanh cũng vui vẻ ra mặt chào hỏi với Lâm Nhất.
- Được rồi, đi theo ta!
Hai tên đệ tử dáng vẻ trẻ tuổi đi tới, không nhịn được trách mắng.
Lâm Nhất lơ đễnh gật đầu, ngoan ngoãn theo hai người đi xuống dưới khoang thuyền, vẫn không quên quay đầu lại hô với Chân Nguyên Tử:
- Lão đạo, tham ăn tham uống đừng quên ta à!
Ánh mắt của hắn đảo qua sư tỷ muội Mộc Thanh Nhi, cười gật đầu. Mộc Thanh Nhi lại coi như không thấy, sắc mặt của Từ Sư Thư thì ôn hòa gật đầu ra hiệu.
Hải thuyền rất lớn, dài hơn hai mươi trượng, rộng hơn ba trượng, cộng thêm ba tầng lầu trên boong thuyền, cao khoảng năm, sáu trượng. Còn có ba cột buồm cao lớn, phía trên treo đầy buồm.
Bên dưới khoang thuyền cũng có hai tầng. Tầng dưới cùng là đặt thương thạch, còn có đồ để ăn. Phân nửa diện tích tầng hai dùng để để đồ ăn và tạp vật, nửa còn lại tạo thành một căn phòng nhỏ, thành chỗ ngủ của người chèo thuyền.
Có lẽ là thân phận Lâm Nhất đặc thù, hắn bị mang tới một căn phòng nhỏ gần nhất. Phía bên một buồng nhỏ trên tàu, có một cái lỗ tròn lớn bằng cái đầu, một luồng sáng xuyên thấu chiếu lên cửa của căn phòng nhỏ.
Lâm Nhất đẩy cửa ra, trong phòng rộng không đến một trượng, ngoại trừ ẩm thấp xông vào phòng thì cũng không còn gì cả.
Có người ném một chiếc gường kèm đệm và chăn vào. Lâm Nhất nhận lấy, chăn ẩm ướt tới có thể vắt ra nước, còn có mùi.
Đành trải lên mặt đất, Lâm Nhất chỉnh lý lại rồi ngồi xếp bằng, cười ha ha với hai tên đệ tử đứng ở cửa, nhắm hai mắt lại bắt đầu tĩnh tọa. Hai người kia hừ một tiếng, quay đầu đi, tiếng bước chân dừng lại ở lối ra của khoang thuyền.
Hai người này không canh giữ trước cửa của Lâm Nhất mà giảm bớt thủ tục, giữ ở cửa ra khoang thuyền.
Lúc này Lâm Nhất mới thở dài nhẹ nhõm, cầm đệm giường da hoẵng của mình ra đặt dưới cơ thể. Hắn nằm xuống, hai tay chắp lại đặt sau đầu, chân vắt lên chậm rãi đung đưa, tựa như năm đó ngồi ở ngưu thạch trên đỉnh tiên nhân, thể xác và tinh thần thả lỏng, suy nghĩ chuyện của mình.
Sau khi lên thuyền, Lâm Nhất gặp được đám đệ tử nội môn mà dọc đường đi chưa từng xuất hiện liền biết suy đoán lúc trước của mình đã đúng. Thiên Long phái quả nhiên là chia binh hai đường, một sáng một tối, hỗ trợ lẫn nhau.
Mạnh Sơn và Lâm Nhất đi chính là chỗ sáng, qua huyện Xuyên Châu dẫn tới đồng đạo giang hồ dòm ngó thậm chí theo đuôi, cho tới trận chém giết sau này. Nếu như thế lực đồng đạo giang hồ không phải Mạnh Sơn có thể dễ dàng loại bỏ, một đội nhân mã khác của Thiên Long phái từ một nơi bí mật gần đó liền sẽ ra tay diệt trừ tất cả người có can đảm vuốt râu hùm.
Trên đường, Mạnh Sơn và Quý Thang nhiều lần lặng lẽ ra ngoài liền làm cho Lâm Nhất nhận ra điểm bất thường, đêm khuya sau khi qua An Tây, hắn trốn trong trời đêm rốt cục đã thấy được một đội nhân mã khác trốn ở nơi bí mật gần đó của Thiên Long phái.
Lão giả thi triển phi kiếm kia lúc trước cũng đã từng gặp, chính là Thái Thượng trưởng lão họ Giang của Thiên Long phái. Sau khi Lâm Nhất biết được việc này thì âm thầm cẩn thận. Sau khi gặp phải bầy sói trên thảo nguyên, Lang Vương bị tổn thương, nói vậy cũng không cách hai đội nhân mã quá xa, một nhóm Giang trưởng lão cũng không thoát khỏi bầy sói được.
Hai đội nhân mã này cuối cùng vẫn hội hợp cùng một chỗ, đây cũng là điều mà trước đó Lâm Nhất nghĩ tới. Trong lòng mặc dù có kiêng kỵ với Giang trưởng lão nhưng Lâm Nhất vẫn muốn leo lên chiếc thuyền này, bởi vì hắn không có lựa chọn nào khác.
Chỉ có điều lúc ở trên thuyền, Lâm Nhất vẫn vận chuyển “Ẩn Linh quyết” làm linh khí bắt đầu dao động. Từ đó, cho dù túi càn khôn cũng bởi vì nguyên nhân thiếp thân nên dị trạng phía trên cũng biến thành như có như không. Cũng may Giang trưởng lão có phong phạm của cao nhân ẩn sĩ, không biết là có ý định hay là vô tình, dường như không để ý đến hắn.
Lâm Nhất vừa lên thuyền lại có thể cảm thấy Giang trưởng lão tồn tại. Cho dù đối phương chưa hiện thân nhưng lúc thần thức quét tới vẫn bị hắn phát hiện ra.
Làm cho Lâm Nhất cảm thấy may mắn là luồng thần thức kia chỉ đảo qua một cái. Nghĩ đến, đối phương vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của mình.
Lắc đầu, Lâm Nhất thầm nghĩ lúc này nhất thời trong nửa khắc không thể dùng thần thức, vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng. Trốn dưới khoang thuyền này chưa chắc đã là một chuyện xấu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT