- Ta vốn không muốn xen vào việc của người khác, nể tình cảm đồng môn, hôm nay sẽ cứu ngươi một mạng. Chỉ là, ta không thích người khác gạt ta!

Thần sắc của Liễu đường chủ sửng sốt, ngoại môn đệ tử này từ khi nào đã ngữ điệu lớn lối như thế, hãm sâu vào trùng vây, không ai có thể sống mà đi ra được, ngươi dựa vào cái gì mà cứu ta?

- Hừ, chỉ là một xa phu cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn, ngươi là cái thá gì! Trước khi chết múa may miệng lưỡi một phen sao?

- Bốp!

Một cái bạt tai vang dội chấn kinh mọi người.

Lưu Cự Hổ lùi lại mấy bước, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Y bụm quai hàm, khe hở ngón tay đã chảy máu.

- Ngươi là cái thá gì?

Trong ánh sáng của đuốc, mọi người không biết có chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy dường như Lưu Cự Hổ bị đánh một cái bạt tai, bởi vì tiếng vang quá mức vang dội.

Không thấy tên thanh niên đó xuất thủ mà! Ai đánh vậy?

Chỉ là, trong đám người có một hán tử gầy nhìn như đã từng quen biết, nét mặt nở nụ cười gượng.

Liễu đường chủ cũng sững sờ, gã cách Lâm Nhất gần nhất, cũng không nhìn thấy hắn xuất thủ thế nào.

- Ngươi dám đánh vào mặt ta?



Nửa quai hàm của Lưu Cự Hổ cũng sưng lên, ngậm máu hộc ra mấy cái răng gãy. Hai mắt y dấy lên lửa giận, thấp giọng gầm lên một tiếng.

- Tử thương nhiều người như vậy, cũng nên dừng tay rồi! Ngươi còn dài dòng nữa, ta sẽ giết ngươi!

Lâm Nhất đã gặp Lưu Cự Hổ mấy năm trước ở Thái Bình trấn, đối với đám người trong giang hồ này, hắn không muốn tính toán nhiều.

- Ha ha, giết người là dùng đao chứ không phải dùng miệng!

Lưu Cự Hổ mở miệng rộng đầy máu cười ha hả, thân thể thấp xuống, trường đao mang theo tiếng gió thổi, thân di chuyển theo đao, cả người hóa thành một chùm đao ảnh đánh về phía Lâm Nhất. Một cái tát nhục nhã làm y thầm nghĩ muốn một đao giết chết đối phương.

Lâm Nhất vẫn nở nụ cười thản nhiên, chỉ là trong con ngươi của hắn lóe lên hàn quang, tự tay làm kiếm điểm về phía trước.

Một luồng chỉ phong vèo một cái bay ra, đao ảnh như ngân quang lưu chuyển nhất thời tiêu tán.

Lưu Cự Hổ đạp lui về phía sau mấy bước, hai mắt trợn tròn, ngã ngửa lên trời, phun ra một chuỗi tia máu. Lỗ máu trên trán xuất hiện một cách đột nhiên, làm người ta nhìn thấy mà giật mình.

Một tiếng phù phù vang lên, Lưu Cự Hổ đảo mắt đã biến thành một bộ tử thi, ầm ầm ngã xuống đất. Một tiếng bịch của thi thể rơi xuống đất, dường như rơi thẳng vào trong lòng mọi người, làm cả kinh đám hán tử giang hồ đều lui về phía sau một bước, hoảng sợ đầy mặt.

Lúc trước Lâm Nhất giết mấy người trong bóng đêm không người nào phát hiện ra. Mà bây giờ, trước mắt bao người, hắn lăng không chỉ một cái, có thể nói là kinh thế hãi tục!

Thấy thế, Liễu đường chủ cũng không khỏi lui về phía sau một bước, khó có thể tin nhìn Lưu Cự Hổ đã biến thành một xác chết. Đây là kiếm khí sao?

Ở Thiên Long phái nhiều năm, cũng chưa thấy có người thi triển kiếm khí bao giờ. Thân thủ như thế, không phải cao thủ tuyệt đỉnh là không thể nào!



Nhưng đây chỉ là một đệ tử chăn ngựa, tuy có khí lực thanh tử, hiểu được đạo cung tiễn nhưng cũng không dễ. Làm thế nào có thể có võ công cao tuyệt như thế? Còn nữa, mới rồi hắn nói cứu mình một mạng, bản thân căn bản không hề hy vọng vào chuyện đó. Mà lúc này chỉ cảm thấy người này nói không phải giả.

Liễu đường chủ khiếp sợ hơn, trong lòng phát khổ, môn phái sao lại bỏ qua một cao thủ như vậy không để ý tới chứ!

- Còn ai muốn chết thì phóng ngựa qua đây! Không muốn chết thì mời rời đi!

Trong ánh sáng mờ tối của đuốc, máu tươi vung khắp nơi trên đất. Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, đối mặt với hán tử giang hồ đằng đằng sát khí, thần sắc hắn bình thản như đang lầm bầm lầu bầu.

Lời của Lâm Nhất còn chưa dứt liền có mấy đệ tử của Bài Bang muốn tiến lên phía trước, lại có một người quát lạnh:

- Đều lui xuống cho ta!

Sau lời nói đó, một hán tử gầy vượt qua đám người đứng ra. Y khựng mắt nhìn Lâm Nhất trong khoảnh khắc, ôm quyền nói:

- Thân thủ của các hạ cao tuyệt, bọn ta không địch lại, xin phép rời đi.

Lâm Nhất nhìn hán tử trước mắt, cũng ôm song quyền mỉm cười không nói.

Trên người của hán tử kia cũng không có vết tích chém giết, hiển nhiên là vẫn núp ở phía sau cho tới lúc này mới đứng ra. Y gật đầu với Lâm Nhất rồi liền vung tay lên, mang theo hơn hai mươi người đi về phía xa.

Bài Bang hiển nhiên là người đưa ra chủ kiến cho những người trong giang hồ này, bây giờ đã như rắn mất đầu. Huống hồ, đã tử thương nhiều người như vậy lại không thu hoạch được gì, người trẻ tuổi xa phu lại không dễ chọc vào, sau khi hơi chần chừ thì những người còn lại cũng ai đi đường nấy.

Bờ nước phía xa xa mơ hồ có mấy con thuyền lớn đang đậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play