Quan sai râu quai nón thầm kinh hãi, dưới chân vội vàng lui về phía sau hai bước, vẻ mặt đề phòng chăm chú nhìn Mạnh Sơn, không dám khinh thường.

Tiếng cười của Mạnh Sơn vừa dứt, đã lạnh lùng nói với râu quai nón:

- Những gì vị bằng hữu này nói, Mạnh Sơn ta nhớ kỹ! Ngươi cũng đừng nên mang quan phủ ra dọa người, môn hạ đệ tử của ta không phải người mà ngươi muốn bắt liền bắt. Việc này ta đã phái người bẩm báo với Bình Vương điện hạ. Cũng xin chư vị đợi trong chốc lát.

Nghe được đối phương nói như vậy, râu quai nón bật cười một tiếng, vẻ mặt dễ dàng hơn. Gã bĩu môi hừ lạnh nói:

- Ta là đô úy của binh mã ty hoàng thành, Lam Bình, muốn cậy mạnh ở địa đầu kinh thành, ta xin đợi bất cứ lúc nào! Chỉ sợ ngươi không có gan này! Người này ta muốn mang đi ngay bây giờ, Bình Vương còn chưa quản được tới đầu bản quan. Ngươi có bản lãnh thì bảo Bình Vương đi tìm hoàng thượng nói rõ lý lẽ! Người đâu!

Mặt râu quai nón tỏ ra khinh thường, cười lạnh xoay người sang chỗ khác, la lớn:

- Mang người này đi!

Mạnh Sơn bước ra một bước ngăn trước mặt Lâm Nhất, y tức giận hỏi:

- Vì sao không thể chờ trong chốc lát?

Ánh mắt của Lam Bình âm trầm nhìn Mạnh Sơn, hừ nói:

- Bản quan chính là không thích thế, ngươi đợi thì sao? Ngăn cản hoàng sai phá án, chính là tạo phản! Người đâu, điều thêm hai trăm người tới cho ta, tập nã tặc tử phản loạn!

Đám lính ầm ầm lên tiếng đồng ý, một người đã đi ra phía ngoài, chạy đi truyền lệnh.

Mạnh Sơn tức giận tới mức trợn mắt, nhất thời lại không biết làm thế nào cho phải. Người trước mắt này khó chơi, nhất định muốn bắt người, Cứ như vậy mang người đi, không nể mặt Thiên Long phái. Nhưng nếu không để cho bắt người thì sẽ bị gắn tội danh phản loạn, hiển nhiên là sẽ gây bất lợi cho bản thân.



- Chậm đã!

Mạnh Sơn vội vàng lên tiếng quát bảo ngưng lại. Lam Bình cười lạnh khoát tay, tên lính chạy ra ngoài truyền lệnh cũng dừng bước.

Lông mi Mạnh Sơn nhíu chặt, trù trừ trong khoảnh khắc, nhìn lại Lâm Nhất nói:

- Lâm Nhất, sợ là phải tạm thời làm ngươi ủy khuất rồi.

Lâm Nhất đứng ở chỗ cũ, thần sắc bình tĩnh. Nghe Mạnh Sơn nói, hắn nhếch khóe miệng lên, ánh mắt đảo qua mọi người của Thiên Long phái, gật đầu nói:

- Không sao cả, ta theo bọn họ đi là được!

Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài, Lam Bình vội vàng cho thủ hạ vây theo sát.

Trong Tứ Bình quán vẫn để lại khá đông binh lính, giữ nhiệm vụ giám thị mọi người của Thiên Long phái. Không có Tư Doãn khả, những người giang hồ này căn bản không thể ra khỏi kinh thành. Cố nhiên, đám lính này cũng chỉ vâng mệnh hành sự, chỉ là không can thiệp vào việc ra vào của mọi người nữa.

Nhìn tiền viện hơi thanh tĩnh lại, Mạnh Sơn trầm tư trong khoảnh khắc, nói với Quý Thang:

- Theo ta đi gặp mặt Bình Vương, việc này không thể bỏ qua như vậy được!

Thần sắc của hai người vội vã bước nhanh rời đi.

Lâm Nhất tuy là đệ tử ngoại môn mà mọi người coi thường, nhưng một đường tới đây, trong lúc nguy cấp xác thực đã bỏ khá nhiều công sức. Mặc dù tư tâm tạp niệm quấy phá, cũng không có hảo cảm gì, nhưng liên tụy tới mặt mũi của Thiên Long phái nên làm cho những đệ tử này không nhịn được mà bắt đầu bực tức.



- Lâm Nhất này mới tới kinh thành được mấy ngày chứ! Lại gặp phải việc như này!

- Cứu người cũng có thể cứu ra mầm tai họa, Lâm Nhất quá xui xẻo rồi.

- Hừ, tiểu tử này sợ là nhìn thấy ỷ hồng ôi thúy trên thuyền hoa, trong chốc lát huyết khí dâng lên, nên mới bắt đầu điên cuồng vậy.

- Những người này đang đổ oan cho Lâm Nhất, mười mấy con thuyền hoa, người nào có bản lĩnh tháo dỡ được mà còn có thể bình yên rời đi, ngươi có năng lực này không? Ngươi có không?

- Một đệ tử chăn ngựa mà thôi, bắt thì bắt đi, không có gì đáng ngại.

- Lâm Nhất nếu xảy ra chuyện gì sẽ không thực sự liên lụy tới bọn ta chứ!

- ...

Gương mặt Nguyên Thanh cũng lo lắng hỏi:

- Sư phụ, Lâm huynh đệ không sao chứ? Những người này quả thực là ở một bên nói bậy nói bạ, một mình Lâm huynh đệ, đừng nói không tháo dỡ được thuyền hoa này, nếu như có thể tháo dỡ, hắn cũng phải có nguyên nhân chứ!

- Hừ, cùng lắm thì trước khi đi, vào ngục cứu Lâm huynh đệ ra là được!

Nguyên Phong lại vô cùng thẳng thắn.

Mắt của Chân Nguyên Tử ngầm tán thưởng nhìn hai đồ đệ mình, mắng:

- Ngươi tưởng là thiên lao dễ dàng ra vào ư? Người bình thường đã vào là không ra được. Nhưng mà, vi sư cho rằng, không ai có thể tổn thương được Lâm Nhất, hai người các ngươi không cần phải quan tâm quá hóa loạn như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play