Lâm Nhất cười một tiếng, không ngẩng đầu.

- Lâm huynh, huynh có thể thi triển bản lĩnh giúp ta khắc một cái tên lên thứ này không?

Vẻ mặt Tô Tuyết Vân thoải mái đưa ngọc tiêu trong tay qua.

Thần sắc của Lâm Nhất khẽ run, lập tức cười tiếp nhận ngọc tiêu, hỏi:

- Khắc tên ai?

Ngọc tiêu dài khoảng hai thước, bạch ngọc không tỳ vết, vào tay ôn nhuận.

Tô Tuyết Vân nhặt một que củi gỗ nhỏ, ném vào trong lửa, nhẹ giọng nói:

- Nhũ danh của ta, Vân nhi.

Củi gỗ phát ra tiếng lép bép trong ánh lửa.

Lâm Nhất gật đầu, bàn tay mở ra, ngọc tiêu dựng lên bầu trời, dừng trước mặt hắn bất động. Sau đó ngón tay điểm nhẹ, một luồng kiếm khí từ đầu ngón tay tỏa ra, nhẹ nhàng múa trên ngọc tiêu hai cái.

Ngọc tiêu cuốn trên không trung, chậm rãi bay đến trước mặt Tô Tuyết Vân.

Sắc mặt của Tô Tuyết Vân vui vẻ, nhìn thấy Lâm Nhất vuốt cằm, nàng nhẹ nhàng cầm ngọc tiêu lại, nhìn thấy hai chữ viết có phong cách chữ cổ được khắc trên đó. Chính là hai chữ “Vân nhi”. Ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve ngọc tiêu, thật lâu không nói gì.

- Đêm đã khuya! Tô cô nương ngủ một lát đi! Trước khi bình minh ta cũng phải về thử xem.

Nhìn Tô Tuyết Vân hình như say mê vuốt vuốt ngọc tiêu, Lâm Nhất lên tiếng nhắc nhở.

Tô Tuyết Vân thân thiết hỏi:

- Lâm huynh thiếu ngủ thì ngủ chút đi, Vân nhi không buồn ngủ.

Lâm Nhất khẽ cười nói:



- Ta không sao, chỉ sợ Tô cô nương buồn ngủ thôi.

Ánh mắt của Tô Tuyết Vân yếu ớt, than nhẹ một tiếng, nói:

- Sợ là Lâm huynh có sắp xếp khi mang Vân nhi đi, không biết lần này đi còn có ngày gặp lại không?

Lâm Nhất thu lại mặt cười, yên lặng nhìn đống lửa, trong chốc lát khó có thể trả lời.

- Vân nhi cũng muốn rời xa hồng trần, cũng muốn như Lâm huynh vậy, tiêu dao trong thiên địa. Nhưng Vân nhi cũng biết, lần này Lâm huynh đi gian nan vô cùng, nào dám có ý không an phận, quấy rầy Lâm huynh tu hành. Chỉ là, từ nay về sau sợ là không còn ngày gặp gỡ với Lâm huynh! Gặp gỡ chỉ là duyên phận! Thế nhưng, trong trần thế phân tranh liên tục, Vân nhi đã sớm chán ghét, thầm nghĩ có thể trở lại bên cạnh cha, trở lại quê hương của Lâm huynh xem như là rời xa huyên náo, ở ẩn nơi núi rừng. Lâm huynh, không cần lo lắng cho Vân nhi. Còn ngài phải bảo trọng nhiều hơn.

Khựng mắt nhìn Lâm Nhất, vẻ mặt của Tô Tuyết Vân cô đơn.

Nhìn chăm chú vào đống lửa đang thiêu đốt, Lâm Nhất cứng khóe miệng yên lặng gật đầu. Chẳng biết tại sao, lời nói của Tô Tuyết Vân khiến trong lòng hắn sinh ra một phần buồn lo vô cớ.

Hồng nhan chóng già, đóa hoa thơm cũng sẽ nhanh chóng phải tàn lụi. Cảnh xuân say lòng người, cũng thoáng qua rồi biến mất, kề bên người chẳng qua là hạ đi thu tới, luân hồi mà thôi. Giai nhân như lan lại không thể thực sự quy ẩn thâm cốc không ai biết, năm nào cũng xanh mới tỏa hương như cũ. Vài thập niên qua đi, Tô Tuyết Vân cũng không còn nữa, biến thành một nắm cát vàng.

Lâm Nhất ngẩng đầu lên, còn tầm mắt của Tô Tuyết Vân vẫn đang lẳng lặng nhìn hắn.

Tập trung ý chí, hai mắt của Lâm Nhất nhẹ nhắm lại, điểm ngón tay một cái, một luồng linh khí truyền vào thân thể của Tô Tuyết Vân.

Tô Tuyết Vân nhất thời cảm thấy một luồng khí dị động, trong thời gian ngắn đã lan tỏa toàn thân của mình, thần trí trở nên thanh sạch mệt mỏi không còn, tứ chi khó có thể nói mềm mại là xong được. Thần sắc của nàng hơi ngạc nhiên, mặc dù không biết đối phương đang làm gì, trong con ngươi vẫn là tình cảm ấm áp, yên lặng nhìn chăm chú vào Lâm Nhất.

Lâm Nhất ngẩng đầu lên, đồng thời đối mặt với ánh mắt của Tô Tuyết Vân, hắn không nhịn được rũ tầm mắt xuống.

Tô Tuyết Vân nhẹ giọng hỏi:

- Lâm huynh, Vân nhi không có cách nào tu hành giống như huynh sao?

Lâm Nhất cười khổ một cái, cũng không lên tiếng.

Thu thủy của Tô Tuyết Vân sóng sánh, trong mắt chứa ý cười:



- Lâm huynh có lòng này, Vân nhi cũng có vinh yên!

Dưới mái hiên của đạo quan truyền tới vài tiếng ríu rít, đó là đám chim én xây tổ không chịu tịch mịch.

Đống lửa liên tục thiêu đốt, xua tan vài phần xuân hàn trong đêm mưa.

Má ngọc trắng tinh của Tô Tuyết Vân chiếu rọi trong lửa trại bao phủ một tầng ráng màu nhàn nhạt mê người, một đôi thu thủy sáng ngời trong ngọn lửa. Nàng than nhẹ một tiếng, đôi môi khẽ mở:

- Xuân dĩ tận,

Dạ canh thường,

Yến khứ phục phản mang.

Chủy hàm tâm sào điểm điểm.

Nhất điểm si phán;

Điểm điểm thần hương.

Hoa xán lạn,

Điệp y thương,

Vũ lai đa thê lương.

Lệ sái mộng duy ban ban.

Nhất tập ám hương;

Kỷ đa trướng võng.

Một khúc tiêu du dương róc rách vang lên, quay về bên đống lửa, quanh quẩn bên hai người trẻ tuổi, xuyên qua phòng ốc quanh quẩn trên không trung đêm mưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play