- Cô nương, ta được người ta nhờ vả. Hàm Sinh còn đang chờ cô đáp lời đó.
Lâm Nhất lắc đầu, nói ý đồ chuyến này ra. Như Yên cô nương này tâm tình gian khổ làm cho hắn rất khó mở miệng.
Thân ảnh của Như Yên lại khẽ động làm như đau khổ không chịu nổi mưa gió ngoài cửa sổ. Sau một lúc lâu, nàng nhẹ giọng nói:
- Thay ta chuyển lời cho Hàm công tử, bảo hắn sớm ngày quay trở lại nhà đi, chớ để phụ lão trong nhà nhớ mong.
Lâm Nhất nhìn bóng lưng của nữ tử, chần chừ một chút vẫn nói:
- Hôm nay hắn vì cô mà suýt nữa đã nộp mạng, cô có biết không?
- Hắn không phải vì ta! Mà là vì chấp niệm trong lòng hắn! Cho dù là nộp mạng thì muốn Như Yên làm thế nào? Chẳng nhẽ muốn Như Yên cùng chết với hắn sao? Ta biết tình cảnh khổ sở của Hàm công tử, nhưng ta chỉ là một cô gái yếu đuối, mọi việc chỉ có thể chấp nhận số mệnh. Đã nhiều ngày, bọn họ muốn mạnh mẽ hủy sự thanh bạch của ta, Như Yên nhịn thế nào được? Hàm công tử có thể thay đổi gì đây? Hắn chỉ là một thư sinh yếu đuối, không sớm ngày về nhà phụng dưỡng song thân tẫn hiếu, còn muốn Như Yên là một nữ tử số khổ này làm thế nào đây?
Giọng nói của Như Yên run rẩy mang theo bi ai và bất đắc dĩ vô tận, lời đến cuối đã nghẹn ngào.
Da mặt của Lâm Nhất có chút nóng lên, hắn lại biết bản thân mình hẳn là không giúp gì được.
Như Yên là một cô gái yếu đuối, thân đi vào con đường này đã quyết định vận mệnh cuộc đời. Nàng vô lực giãy dụa cũng không có chỗ khóc lóc kể lể, chỉ có thể dằn tất cả bi thống xuống đáy lòng. Đối mặt với sự si tình của Hàm Sinh, nàng vốn cũng bất lực, chỉ có thể khổ sở tận sâu đáy lòng, thêm chút ưu thương mà thôi. Còn Lâm Nhất hắn như vậy là đang bức ép nữ tử làm ra lựa chọn.
Còn bản thân của Như Yên thì không bao giờ được lựa chọn, chuyến này hắn đến như nghiêm khắc đạp thêm một cước lên đáy lòng đau xót của Như Yên.
Âm thầm cảm thông, Lâm Nhất nói:
- Mới vừa rồi là do ta mạo muội, xin Như Yên cô nương thứ lỗi! Ta muốn hỏi thêm một câu nữa, nếu cô có thể dắt tay Hàm Sinh làm bạn, sống tới đầu bạc, cô có nguyện rời khỏi nơi đây không?
Như Yên chậm rãi đứng dậy quay lại, mái tóc như nước chảy xuôi. Dưới chao đèn bằng vải lụa, một bầu má tuyệt trần, mày như ngọc, ngang dọc thu thủy. Nàng lẳng lặng đánh giá Lâm Nhất, khách nhân được người ta phó thác này, người trẻ tuổi không hiểu âm luật này, người trong miệng nói như tiếng tiêu khúc này lại nói ra lời nói khiến người ta ngoài dự liệu như vậy. Hắn có thể mang mình ra khỏi nơi này được sao?
Người thanh niên này tuổi xấp sỉ mình, thân mặc áo bào màu tro mộc mạc thuần khiết, dáng vẻ tùy ý. Bên má đường nét rõ ràng, hai hàng lông mày như đao, mắt lấp lánh tinh quang, tóc đen ung dung buộc sau gáy, cả người có vẻ hào hiệp xuất trần.
- Ta mới chỉ gặp qua Hàm công tử mấy lần, nhận được ưu ái, Như Yên cảm động đến rơi nước mắt. Những thứ này lại không tiện nói thêm, công tử sao lại khoe khoang rằng có thể mang ta ra ngoài? Rời khỏi thuyền tranh này dễ dàng, nhưng rời khỏi kinh thành này khó như lên trời!
Xưng hô đổi từ khách quan thành công tử, sau khi nói ra nghi vấn trong lòng, mắt Như Yên chứa sự bi thiết, sâu kín nhìn chăm chú vào Lâm Nhất.
Đưa thân vào ánh mắt u oán, trong lòng Lâm Nhất căng thẳng, tựa như thân chìm trong thu thủy nhộn nhạo làm lòng người như giao động.
Lâm Nhất âm thầm lắc đầu, vừa muốn tìm lời nói thì thần sắc lại bỗng ngẩn ra, ánh mắt của hắn đông lại nhìn thẳng tắp vào ngực của Như Yên.
Như Yên thấy vẻ mặt của đối phương lạ thường, trong lòng không có lời giải, nhìn theo ánh mắt của đối phương, tâm niệm bỗng nhiên động, hai rặng mây đỏ thoáng trên mặt. Nàng nhẹ ôi một tiếng, vươn ngón tay ngọc như thiên tiên che ngực lại, mắt ngậm thu thủy, sắc mặt hơi giận.
- Ngươi...?
Biết đối phương hiểu sai ý, Lâm Nhất bất chấp việc phân trần, tâm tư gấp gáp suy nghĩ, Như Yên tuy đã lấy tay che ngực lại nhưng dưới cổ có đeo một miếng ngọc bội, mới rồi vô ý nhìn thoáng qua lại thấy rõ. Ngọc bội kia nhìn vô cùng quen mắt, mình tuyệt đối đã gặp được ở chỗ nào đó.
Dáng vẻ của Lâm Nhất chợt bừng tỉnh, lập tức lật bàn tay một cái, một miếng ngọc bội hình bán nguyệt xuất hiện ở trong tay, giống như đúc miếng ngọc bội dưới cổ của Như Yên.
Như Yên nhìn Lâm Nhất nhíu mày suy nghĩ sâu xa, lại nở chân mày ra, khó hiểu có ý gì, lại thấy trong tay đột nhiên xuất hiện một miếng ngọc bội bích thúy, ngọc bội kia... Ngọc bội kia?
Như Yên như bị sét đánh, con mắt chăm chú nhìn ngọc bội trong tay Lâm Nhất, trong đôi mắt thu thủy tầng tầng rung động, nàng run rẩy nắm miếng ngọc bội trên ngực luôn không rời mình lên, tại sao lại...?
- Như Yên cô nương, cô có thể nhận ra vật này không?
Vẻ mặt của Như Yên rơi vào trong mắt của Lâm Nhất làm trong lòng hắn nhộn nhạo. Ngọc bội kia là lúc trước đây khi rời nhà, thứ duy nhất mà Tô tiên sinh phó thác.
Trong biển người mịt mờ, Tô Tuyết Vân kia ở phương nào? Một đường đi tới đây, trong lòng Lâm Nhất cũng nghĩ tới chuyện tìm nữ nhi này của Tô tiên sinh, nhưng trong lòng cũng biết rõ, trong trăm triệu người này mà muốn tìm một cô gái, chẳng khác nào biển rộng tìm kim.
Vì thế, trong lòng Lâm Nhất khó tránh có chút tiếc nuối, cũng cảm thấy thẹn với phó thác của Tô tiên sinh.
Mà mới vừa rồi trong lúc vô ý nhìn thấy dưới cổ của Như Yên có đeo ngọc bội, mặc dù cảm thấy nhìn quen mắt lại không nghĩ tới ngọc bội ở trên người mình cũng giống vậy, làm cho Lâm Nhất thầm trách mình. Có lẽ là cảm thấy tìm người vô vọng nên đã khinh thường việc này rồi.
Nếu Như Yên thực sự là nữ nhi của Tô tiên sinh, cứ như vậy bị mình bỏ qua mất, Lâm Nhất hắn có lẽ sẽ hối hận suốt đời.
Lời còn chưa dứt, một đợt mùi thơm ngát đánh úp tới, chỉ thấy Như Yên đã bước nhanh tới trước người mình. Hai gò má như ngọc được bôi mỡ vô cùng hoàn mỹ, một đôi con ngươi như thu thủy đã dâng lên tầng hơi nước, nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm ngọc bội trong tay của Lâm Nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT