Sau khi Thiên Long phái đi tới kinh thành, liên tiếp ba ngày đều u ám mưa rơi liên miên, các đệ tử mới tới ban đầu còn hưng phấn, sau dần dần bị cơn mưa không ngừng nghỉ này làm cho chẳng còn gì. Nhưng mỗi ngày Mạnh Sơn vẫn đang làm gì đó không biết, không thấy bóng người đâu, chỉ nghe nhị sư huynh nói bảo mọi người yên tâm ở kinh thành mấy ngày, cũng có thể đi xung quanh chơi đùa một phen.

Kết quả là, ba ngày sau, các đệ tử cũng không kiềm chế được nữa, tốp năm tốp ba cùng nhau nhao nhao vượt qua mưa xuân đi ra ngoài.

Lâm Nhất ngồi xếp bằng ở trên giường, chậm rãi mở mắt. Hắn giơ tay phải lên nắm thành quyền, một luồng linh lực lập tức rót vào cánh tay, bạch quang mà mắt thường không thể phân biệt được lóe lên.

Nắm tay nhẹ nhàng vung lên, khí lưu trong cả gian phòng cũng bị tác động theo, dường như một quyền đánh ra đã có thể phá hủy tất cả. Lâm Nhất không nhịn được mà nhếch khóe miệng lên, hắn thích cảm giác khí lực tràn ngập toàn thân này.

Ba ngày này, Lâm Nhất không ra khỏi phòng, khó có được cơ hội nhàn hạ, chính là thời điểm tốt để tiến hành tu luyện.

Lâm Nhất ra khỏi gian nhà, trong viện yên tĩnh.

Xem ra mưa xuân không ngăn được hứng thú đi chơi, cho dù là Chân Nguyên Tử từ sáng sớm cũng đã chạy ra ngoài rồi, không biết đã đi làm gì. Bây giờ đã quá trưa, trong viện không có mấy người.

Nếu không, mình cũng đi ra ngoài đi dạo một chút? Lâm Nhất một mình ngoẹo đầu nghĩ một lát, hắn cầm một cây dù ở trước cửa phòng, bung ra, đi ra ngoài.

...

Lúc này trong hoàng cung, trong một cung điện sâm nghiêm có một nam tử khỏe mạnh đang đối thoại với một lão già.



Nam tử ngoài ba mươi tuổi, tóc ở đỉnh đầu có cửu long quan khảm bảo, mặc một bộ cẩm phục màu đen, bên trên có bàn long tơ vàng thanh tú dương nanh múa vuốt, làm bộ muốn bay. Khuôn mặt của y tuấn mỹ, mũi cao vút, môi như tô son, bộ râu ngắn, hai mắt chợt hiện tinh quang, không giận tự uy.

Lão giả thì mặc trang phục đạo sĩ, râu bạc trắng lông mi dài, mặt như trẻ nhỏ, hai mắt hơi khép, hai tay kết ấn trước bụng ngồi ngay ngắn ở trên giường rồng tử mộc. Thần sắc có vẻ đạo hạnh cao thâm, tỏa ra khí thế lăng nhân.

- Phương pháp này của chân nhân rất hay, chỉ sợ trong lòng người huynh đệ này của ta không muốn đây!

Nam tử đi lại mấy bước rồi ngừng lại, quay người cung kính nói với lão giả.

Lão giả từ từ mở mắt, liếc nam tử một cái, trầm giọng nói:

- Bình Vương điện hạ ở mãi kinh thành lâu ngày, với người với ta đều bất lợi. Nếu đi hải ngoại rồi dưới cơ duyên xảo hợp nhận được tiên đan, Hoàng thượng sẽ được dựa vào chuyện này mà phạt mao tẩy tủy thoát thai hoán cốt, nói không chừng từ nay về sau có được con đường trường sinh, hoặc bước lên con đường tu tiên cũng chưa biết chừng!

Nam tử chính là Hoàng đế Thương quốc, nghe lão giả nói như vậy, ánh mắt của y nóng bỏng, cười ha ha nói:

- Nói đến Tiên đảo đã sớm nghe chân nhân nhắc tới, nên lần này mới sắp xếp như vậy. Con đường trường sinh, ai mà không muốn chứ! Trẫm cũng đã tập luyện phương pháp tu luyện của chân nhân, bất đắc dĩ là vẫn chậm chạp không nhập môn được. Nếu có tiên đan tương trợ, có thể làm chơi mà ăn thật!

- Chuyện hải ngoại tiên đảo, chân nhân có vững tin với lần này không?

Tiếng cười của nam tử vừa dứt, nhìn lão giả hỏi một câu.



Lão giả hừ một tiếng, lại tựa như có bất mãn, ngạo nghễ nói:

- Đó là điều đương nhiên, là lúc sư phụ ta còn trên đời chính mồm nói cho bần đạo. Chỉ là hải vực xa xôi vô bờ, khó có thể tìm kiếm mà thôi! Nếu không... bần đạo thật muốn đi hải ngoại du lịch một chuyến!

Nam tử cười ha ha một tiếng, xua tay nói:

- Vậy cũng không được đâu, ngài là Hộ quốc chân nhân khâm định của Đại Thương ta, nào dễ đi xa như vậy? Huống hồ trẫm cũng không thể rời xa chân nhân được!

Sắc mặt lão giả hơi bớt giận lại, ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi nói:

- Sư môn của bần đạo nghìn năm qua lấy giữ gìn hoàng quyền của Đại Thương là nhiệm vụ của mình, chuyện tới lượt bần đạo, không người nối nghiệp. Tính toán vì Hoàng thượng cũng là vì tính toán vì sư môn của bần đạo, lần này nhất định phải phái người theo Thiên Long phái rời bến đi xa. Nếu có thể có lợi ích, Hoàng thượng có thể nhập môn rồi, nhất mạch của sư môn ta sẽ có thể kéo dài. Nếu như chuyến này không đoạt được, ý trời khó tránh, không tuân theo không được. Dù vậy, Bình Vương điện hạ có thể rời xa kinh thành, đó chẳng phải chuyện tốt sao?

Tổ tiên của sư môn lão giả từ ban đầu khi Thương quốc lập quốc đã cung phụng hoàng gia. Kéo dài trăm ngàn năm, đến nay sư môn đã có quyền uy vô thượng ở Thương quốc, cũng đã nhận được vô số lợi ích tu luyện từ hoàng gia rồi.

Tồn tại siêu việt hơn phàm nhân, là bí tân mà sư môn của lão giả vẫn lấy làm kiêu ngạo. Chỉ là bây giờ tới thế hệ của lão giả đến thế hệ sau vẫn luôn không bước qua được con đường tiên gia, cứ như vậy, cung phụng hoàng gia liền hữu danh vô thực.

Sư môn và hoàng quyền Thương quốc từ trước đến nay vui buồn đều liên quan tới nhau, vinh nhục cùng hưởng. Vì thế, lão giả vì tăng thực lực của sư môn nên cũng nhọc lòng, vì làm vững chắc hoàng quyền Thương quốc nên đã nghĩ hết biện pháp.

- Chân nhân nói không sai, trẫm đã sớm có tính toán!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play