Sáng sớm ngày thứ hai, người Thiên Long phái rời khỏi bộ lạc Tát Đạt.

Tát Cáp mang theo Tát Mỗ Lê Nhi và Ô Đoán, còn có vài tộc nhân đưa đến mười dặm mới dừng bước. Lẫn nhau nói lời từ biệt, như bằng hữu nhiều năm. Lâm Nhất thì im lặng không lên tiếng ngồi ở trên xe ngựa, mí mắt rủ xuống, ai cũng không để ý tới. Chỉ có đại cung ở trên xe ngựa cực kỳ đáng chú ý.

Không người hỏi Lâm Nhất mang theo cung tiễn làm gì, hắn tự nhiên cũng không thèm giải thích.

Người bộ lạc Tát Đạt lòng mang kính nể với Lâm Nhất, cung tiễn bị cầm đi cũng ra vẻ không biết.

- Lâm huynh đệ, ngươi là người ta kính nể tự đáy lòng, đi đường cẩn thận!

Ô Đoán mang theo Tát Mỗ Lê Nhi đi tới trước xe ngựa.

Lâm Nhất quay đầu nhìn hai người khẽ mỉm cười nói:

- Ô Đoán Đại ca, ngươi cũng như vậy, bảo trọng!

- Ngươi đã cứu bộ tộc Tát Đạt ta, nhưng Tát Đạt gia ta lại có lỗi với ngươi. Lâm đại ca, Tát Mỗ Lê Nhi nhận lỗi với ngươi!

Tát Mỗ Lê Nhi nhảy xuống ngựa, trên mặt mang theo hổ thẹn, đi tới trước mặt Lâm Nhất thi lễ. Ô Đoán thấy thế cũng xuống ngựa theo.

Nhìn nữ tử dám làm dám chịu này, Lâm Nhất mỉm cười nói:

- Việc quá khứ, không cần để ở trong lòng!

Nói xong không tiếp tục để ý mọi người nói lời từ biệt, dây cương trong tay hắn run lên, xe ngựa khởi hành trước.

Tát Cáp đến bên người Tát Mỗ Lê Nhi, vốn định đa tạ Lâm Nhất, nhưng vẫn chậm một bước. Hắn chỉ có thể nhìn người trẻ tuổi kia đi xa, thở dài.

Lâm Nhất đặc lập độc hành, làm đám người Mạnh Sơn không thích, nhưng cũng chỉ có thể im lặng.



- Tiểu tử, hôm nay ngươi cho lão đạo quan cảm, rất không giống bình thường a!

Chân Nguyên Tử vẫn lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, chờ xe ngựa đi ra một đoạn ngắn mới cười nói.

- Ồ! Đạo trưởng nói có ý gì? Ta có gì không giống?

Lâm Nhất hỏi.

Chân Nguyên Tử vuốt râu, mang theo dáng dấp trí tuệ vững vàng nói:

- Hôm nay tiểu tử ngươi không giống khi xưa, thần vận nội liễm, như cảnh giới nội công đại thành. Những cái này không thể gạt được con mắt của lão đạo, ha ha!

Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, khẽ nở nụ cười.

- Ngươi cười cái gì?

Chân Nguyên Tử bất mãn nói.

Lâm Nhất nín cười nói:

- Đạo trưởng để ta nghĩ tới một người!

- Ha ha, lão đạo để ngươi nhớ tới vị cao nhân nào?

Chân Nguyên Tử tò mò hỏi.

- Tần Thành Hồng Bán Tiên!

Lâm Nhất nói.



Chân Nguyên Tử hơi nhướng mày, lập tức bừng tỉnh mắng:

- Ngươi cái tiểu tử thúi, lão đạo không phải tiên sinh đoán mệnh, sao có thể nói năng bậy bạ? Nên đánh!

Lâm Nhất cười không nói, nhưng trong lòng đánh giá Chân Nguyên Tử cao hơn. Tu vi của mình đến tầng sáu, khí sắc thần vận đều không giống ngày xưa, người bình thường căn bản nhìn không ra. Tuy Chân Nguyên Tử nói kém xa ngàn dặm, nhưng đủ thấy tâm tư kín đáo, quan sát tỉ mỉ.

- Còn có điều lão đạo không rõ là, ngươi cầm cung tiễn theo làm gì?

Chân Nguyên Tử tò mò hỏi.

Lâm Nhất mở miệng nói:

- Ta sợ trên đường buồn chán, lưu lại lúc rãnh rỗi săn bắn. Có khi có thể bắn trúng mấy con thỏ hoang a!

- Thật như thế?

Chân Nguyên Tử hồ nghi hỏi.

Lâm Nhất gật đầu, khẳng định nói:

- Thật như vậy!

Chân Nguyên Tử tỉ mỉ nhìn thần sắc của Lâm Nhất, tay vuốt chòm râu, trở nên trầm tư.

Hai người nói chuyện, người Thiên Long phái đuổi tới, từ từ, hai chiếc xe ngựa lại đi ở phía sau.

Hai canh giờ qua đi, đoàn người đã đi ra trăm dặm. Lướt qua một dốc thoải, xa xa có thể thấy được một rừng cây nhỏ.

Phụ cận rừng cây, một suối nước uốn lượn vờn quanh. Ánh mắt nhìn đi, liền biết nơi này là một vị trí nghỉ chân không tệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play