Chân Nguyên Tử run lên, theo không kịp suy nghĩ của Lâm Nhất, hắn trầm ngâm một chút, sau đó lắc đầu nói:
- Sao ngươi lại nghĩ tới địa phương kia? Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây?
Ánh mắt Lâm Nhất nhìn xa xa, mỉm cười. Nơi có người, liền có giang hồ. Lâm Nhất hắn chưa bao giờ có giác ngộ làm người giang hồ. Nhưng chỉ sợ giang hồ này ở khắp mọi nơi.
- Đạo trưởng, có phiền toái!
Lâm Nhất thu hồi nỗi lòng tung bay, thuận miệng nói.
Chân Nguyên Tử trừng mắt, trách mắng:
- Lão đạo có phiền phức gì?
Hắn bỗng nhiên nhận ra cái gì, thất thanh nói:
- A... thật là phiền toái!
Người Thiên Long phái chưa đi ra mấy dặm, liền cảm thấy đại địa dưới chân đang rung động ầm ầm, từ xa đến gần, như bôn lôi lăn xuống, lại như cuồng phong kéo tới, thanh thế doạ người. Mọi người không nhịn được dừng bước, ngạc nhiên nhìn tới.
Chỉ thấy phía trước hơn mấy dặm, có hàng vạn con ngựa chạy chồm, khí thế rộng rãi, tinh kỳ phấp phới, đao thương san sát, đằng đằng sát khí.
Mạnh Sơn thấy thế, sắc mặt đại biến, hắn hô lớn:
- Lùi qua một bên!
Mọi người vội vàng né tránh.
Người tới không dưới ba ngàn, cộng thêm ngựa dự bị, thật là trận thế thiên quân vạn mã, mặc ngươi là cao thủ giang hồ gì, cũng sẽ bị ép thành bột mịn ở dưới gót sắt.
Chưa tách ra thế tới của đối phương, phía sau lại một trận tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên. Quay đầu lại nhìn, người Thiên Long phái không khỏi âm thầm kêu khổ.
Chỉ thấy bộ lạc Tát Đạt, ước chừng 1500 người, ở dưới Tát Nhân dẫn dắt, sát ý không giảm, chắn ở phía sau mọi người.
Này tính là cái gì, hai nhà đánh nhau, người Thiên Long phái bị vây quanh ở giữa. Chuyện đột nhiên xảy ra, trong khoảng thời gian ngắn tránh không khỏi, lùi cũng không được. Ăn bữa cơm này quá không có lời. Có đệ tử đã thầm hối hận, không ngừng kêu khổ.
Thời điểm người Thiên Long phái đang rối ren, nhân mã song phương cách nhau 2, 3 dặm không hẹn mà cùng ngừng lại.
Phía trước, dưới một cây đại kỳ thêu chim ưng, trên một thớt tuấn mã màu đen, là một tráng hán khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Dáng vẻ của người này khôi ngô, đầu báo mắt hổ, thần sắc kiêu căng, lạnh lùng nhìn chăm chú vào đoàn người Thiên Long phái hoảng loạn. Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười tàn nhẫn, roi ngựa trong tay chỉ tới. Bên cạnh lập tức thét to lao ra năm mươi kỵ, loan đao sáng loáng, xông về phía người Thiên Long phái.
- Thiếu thủ lĩnh, xem quần áo trang phục của những người này, bất quá là một ít người ngoại tộc qua đường mà thôi, không cần làm khó bọn hắn! Con mồi của chúng ta đang ở đối diện!
Bên cạnh tráng hán, một trung niên lên tiếng nói, hắn đối với thiếu thủ lĩnh của mình hành sự quái đản, hơi có chút bất mãn.
- Sài Bất Hồ Nhi ta ở trên mảnh thảo nguyên này, còn có con mồi bắt không được sao? Sài Mộc Thác trưởng lão, lão gia ngài quá lo lắng rồi, ha ha!
Tráng hán xem thường nhìn phía trước, kiêu ngạo cười nói.
Năm mươi kỵ binh, chỉ nháy mắt liền vọt tới trước mặt người Thiên Long phái. Mạnh Sơn thấy "lai giả bất thiện", cánh tay vung lên, mang theo đệ tử tiến lên nghênh tiếp.
Bất luận đối phương ý đồ đến như thế nào, Thiên Long phái cũng không phải hạng người mặc người xâu xé. Chúng đệ tử dồn dập rút trường kiếm, chắn hai chiếc xe ngựa ở phía sau.
Mà năm mươi kỵ lao đến vẫn chưa dừng lại, mà huýt sáo một tiếng, tách về hai bên, vây người Thiên Long phái lại, từng cái từng cái ở trên ngựa giương cung cài tên, mũi tên sáng lấp lóa.
Đối phương như chong chóng tới lui bất định, chúng đệ tử cẩn thận đề phòng, nhưng đầu đuôi khó có thể chú ý, chân tay không khỏi luống cuống lên.
Tráng hán gọi là Sài Bất Hồ Nhi mang theo ý cười trêu tức, hắn nhìn người ngoại tộc bị vây quanh, chậm rãi vung roi ngựa trong tay lên, chợt nghe đối diện truyền đến một tiếng gào to:
- Dừng tay...
Sài Bất Hồ Nhi hơi nhướng mày, muốn hạ trường tiên, đột nhiên mặt giãn ra cười lên.
- Ha ha, ta tưởng là ai, nguyên lai là Tát Cáp, đây không phải nhạc phụ tương lai của ta sao!
Tát Cáp mang theo trăm kỵ vọt tới, hắn đối với Sài Bất Hồ Nhi trào phúng căn bản không thèm nhìn, mà trầm giọng quát lên:
- Những người này là khách nhân của Tát Đạt gia ta, bọn họ đi ngang qua thảo nguyên mà thôi, không quan hệ tới chúng ta, mời thả bọn hắn rời đi!
Năm mươi kỵ vòng quanh kia lại huýt một tiếng, lui ra, nhưng chặn đường đi của đệ tử Thiên Long phái.
Sài Bất Hồ Nhi đắc ý nhìn thủ hạ dũng mãnh, hắn thúc ngựa, mang theo mấy người đi lên trước, cười hì hì nhìn Tát Cáp nói:
- Chỉ cần gả Tát Mỗ Lê Nhi cho ta, Sài Thứ gia ta cùng Tát Đạt gia từ đây là người một nhà, Sài Bất Hồ Nhi ta còn không phải đối với nhạc phụ đại nhân nói gì nghe nấy sao?
Tát Cáp cười giận dữ nói:
- Con gái Tát Đạt gia ta là công chúa cao quý, là chim sơn ca trên thảo nguyên, không phải tỳ nữ nhà bình thường. Con gái Tát Cáp ta cũng sẽ không một nữ gã hai phu. Huống hồ hôm nay là ngày Hốt Mộc gia đón dâu. Con rể như ngươi, ta không tiếp thu.
- Ha ha!
Sài Bất Hồ Nhi cười quái dị, kiêu ngạo nói:
- Nếu Hốt Mộc gia từ hôn thì sao? Chim sơn ca nhà ngươi, Sài Bất Hồ Nhi ta vẫn chắc chắn phải có được!
- Thối lắm! Hốt Mộc gia sao lại hối hôn. Việc hôn nhân này là trưởng lão hai nhà ngay mặt định xuống. Há cho ngươi nói bậy.
Tát Cáp cả giận nói.
Nhân mã song phương cách nhau không xa, mà người Thiên Long phái hãm ở trong đó, tiến thối lưỡng nan. Tát Nhân thấy nhi tử và Sài Bất Hồ Nhi cãi vã không ngớt, cũng mang theo mấy người chạy tới.
- Ha ha, Tát Nhân trưởng lão tới! Sài Bất Hồ Nhi ta liền chứng thực cho các ngươi xem, nếu Hốt Mộc thật sự hối hôn, chim sơn ca của Tát Đạt gia ngươi liền thuộc về Sài Thứ gia ta.
Nói xong roi ngựa trong tay Sài Bất Hồ Nhi vẫy một cái, chỉ thấy trong đại đội nhân mã phía sau đi ra một lão giả, ở trên ngựa cúi người hành lễ.
Tát Nhân và Tát Cáp nhìn thấy người đến, thần sắc biến đổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT