Đây là một tiểu gia tộc bình thường ở trên thảo nguyên.

Tổ tôn bốn đời mấy chục người, ở trên thảo nguyên du mục, sinh tồn, sinh sôi nảy nở. Đương gia là một lão nhân hơn bảy mươi, thân thể không tệ, tuy nếp nhăn đầy mặt, nhưng bước chân mạnh mẽ. Mấy con trai cũng bốn mươi, năm mươi tuổi, mặt đầy phong sương, to lớn khôi ngô. Mười mấy tôn tử đều thành niên, từng cái từng cái cường tráng dũng mãnh.

Tập tục hiếu khách là đặc trưng ở trên thảo nguyên. Người nhà này tự nhiên cũng không ngoại lệ. Lão nhân mời đám người Mạnh Sơn tiến vào lều nói chuyện, phân phó con cháu giết một con trâu và mười con dê, chuẩn bị rượu ngon khoản đãi khách nhân đường xa mà đến.

Buổi tối lửa trại cháy lên, khách và chủ ngồi vây quanh một vòng, uống rượu, ăn thịt, lớn tiếng đàm tiếu, sung sướng giống như người một nhà.

Lâm Nhất ngồi ở một góc xa xa, bưng lên một bát rượu sữa ngựa, nếm thủ một chút, hơi chua, mang theo chút ngọt, mùi rượu nhàn nhạt, vào miệng ôn nhuận, còn có một chút mùi tanh của sữa. Nhíu nhíu mày, hắn thả bát rượu xuống, đúng là uống không quen.

- Hảo hán tử có thể nào không biết uống rượu chứ?

Một giọng nói vang dội vang lên, mang theo tiếng gió, một người trẻ tuổi cường tráng đặt mông ngồi ở bên cạnh Lâm Nhất.

Người này làn da hắc hồng, hai mắt hữu thần. Hắn bưng lên một bát rượu sữa ngựa, lớn tiếng cười nói:

- Ta gọi Ô Đoán, còn không biết đại danh của vị hảo huynh đệ này. Đến, ta trước tiên mời ngươi một bát.

Nói xong người trẻ tuổi kia không cho đối phương chối từ, giương cổ lên, sùng sục sùng sục, trong chớp mắt uống sạch sẽ một chén rượu. Lau miệng, con mắt bị lửa trại ánh đến sáng sủa, nhìn Lâm Nhất cười một tiếng nói:

- Tới phiên ngươi!

Lâm Nhất cười khổ lắc đầu, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn bưng bát rượu lên nói:



- Ta là Lâm Nhất, bát rượu này kính Ô huynh rồi!

Học dáng dấp của Ô Đoán, hắn cũng uống chén rượu sạch sẽ.

- Ha ha! Hảo huynh đệ, đây mới là bản sắc nam nhi.

Ô Đoán hài lòng vỗ bả vai Lâm Nhất cười lớn, lại lấy tay chỉ mấy huynh trưởng của mình nói:

- Hán tử thảo nguyên ta, từ nhỏ liền uống rượu sữa ngựa, mới có thể trở lên cường tráng giống như ngựa. Đến, huynh đệ ta lại uống một bát.

Rượu vào miệng, Lâm Nhất dư vị một chút, cũng không phải rất khó uống. Thấy đối phương hào sảng như vậy, hắn nụ cười, lại rót một bát, cùng đối phương cạn chén.

Ô Đoán tầm hai mươi, tửu lượng không nhỏ, liên tục tìm đệ tử Thiên Long phái uống rượu. Lâm Nhất lấy một miếng thịt dê nướng từ từ ăn. Thịt rất thơm mềm, thỉnh thoảng uống một ngụm rượu sữa ngựa, ngược lại cũng thích ý.

Chủ và khách đều vui vẻ, mãi đến khi ánh trăng treo cao mới từng người nghỉ tạm.

Một đêm trôi qua, mặt trời mới mọc lơ lửng ở chân trời.

Thời điểm Thiên Long phái khởi hành, Lâm Nhất mới phát hiện, trong đoàn người có thêm Ô Đoán. Nghe Chân Nguyên Tử nói chuyện, hắn mới hiểu rõ...

Tiến vào nơi sâu xa của thảo nguyên, trời nắng còn tốt, có nhật nguyệt ngôi sao có thể chỉ đường, tìm được phương hướng đại thể. Nhưng nếu trời đầy mây, trong thảo nguyên mênh mông, là cực kỳ dễ lạc. Chỉ có người từ nhỏ sống ở thảo nguyên, mới có thể ở trong thảo nguyên đi lại như thường. Vì vậy Thiên Long phái lưu lại ngân lượng, bảo kiếm, thuốc trị thương tỏ ân tình, mời Ô Đoán làm hướng đạo đi qua thảo nguyên.

Ô Đoán hông đeo loan đao, trên yên ngựa mang theo một cây cung và hai ống tên. Sau người còn dắt theo một con ngựa, phía trên là lều vải và lương khô. Hán tử thảo nguyên này ngồi trên lưng ngựa, có vẻ uy vũ khí phách, nhìn dáng dấp đối với chuyến này là cực kỳ hưng phấn, hắn và đám người Liễu Đường chủ đi ở phía trước đội ngũ.



Sau khi đoàn người Thiên Long phái tiến vào thảo nguyên, lại đi hai ngày, dần dần đến nơi sâu xa trong thảo nguyên.

Khắp nơi một mảnh mù mịt, đều là cỏ khô không khác nhau chút nào, dù địa thế hơi có chập trùng, cũng không khác nhau gì cả, khiến người ta không phân rõ được đông tây nam bắc. Bất quá có Ô Đoán làm hướng đạo, ngược lại không lo những thứ này, mỗi đêm cắm trại hầu như đều có thể tìm được nơi gần nguồn nước.

Lâm Nhất cũng rất kính phục hán tử thảo nguyên kia, chỉ có người quanh năm sống ở khu vực này, mới có thể như Ô Đoán, ghi nhớ thảo nguyên ở trong tim. Lều chỉ là chỗ ngủ, mà thảo nguyên này mới là nhà của bọn họ.

Sắc trời hơi muộn, mây đen cuồn cuộn, lại đi một canh giờ, Ô Đoán liền mang theo đoàn người tìm kiếm chỗ cắm trại đêm nay.

Trên đỉnh đầu trời âm u, cũng không được mọi người để ở trong lòng. Dù sao cũng ở trên thảo nguyên, gió cũng tốt, mưa cũng được, đều không có chỗ tránh a, chỉ có thể gặp cảnh hành sự. Nhưng trên mặt Ô Đoán không còn nụ cười, mang theo vài phần lo lắng, một mình giục ngựa đi ở trước đoàn người.

- Đó là cái gì?

Đệ tử phía trước có người hô.

- Đó là chó sói, chó sói trên thảo nguyên!

Có người đáp.

Lâm Nhất cũng chưa từng thấy qua chó sói, tùy theo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau cách tầm 30 trượng, chẳng biết lúc nào có bốn năm con chó sói màu xám, rất giống chó nhà. Chỉ là đuôi chó sói rủ xuống, thân thể hơi dài, bốn vó rơi xuống đất không hề có một tiếng động, chăm chú nhìn mọi người phía trước.

- Những súc sinh này, đợi ta giết bọn nó!

Đột nhiên nhô ra vài con chó sói, kiêu ngạo trắng trợn theo ở phía sau như thế, đã chọc giận đệ tử Thiên Long phái. Phía trước có một ngựa quay đầu chạy trở về, lao về phía đám chó sói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play