Trong một nơi hoang dã trong Bát Hoang, các phe tụ tập lại.

Trong đó Trung Thiên Ma thành là do Thanh Diệp và sư huynh đệ Lăng Đạo cùng chấp chưởng. Bởi vì sư phụ bế quan không ra, không rõ sống chết, khó tránh hai vị đệ tử động tâm tư. Ai cũng mơ độc bá Ma thành, mà không phải phục tùng ai. Vì vậy không thể thiếu một trận tranh đấu gay gắt.

Minh Cơ là học trò của Thanh Diệp.

Lúc Thanh Diệp biết tin sư huynh Lăng Đạo có bí pháp thăng cấp tu vi liền muốn xuất thủ ngăn cản. Kết quả là, dưới mệnh lệnh này, Minh Cơ dịch dung hoán mạo che giấu tu vi một mình tới đây mạo hiểm. Ai ngờ sắp thành lại bại, chỉ vì xuất hiện một chuyện xấu Lâm Nhất.

Lúc Minh Cơ nói ra lai lịch của mình lại có chút áy náy, tuy nói từng có hành động lừa gạt nhưng cũng chỉ có thế thôi. Mà đây cũng không phải thù hận cũ trước kia, không tới mức xé rách da mặt, hơn nữa trong lúc nguy cấp nàng còn từng có ý tốt nhắc nhở. Hôm nay tương lai không biết, hai bên nếu có thể dắt tay nhau ra khỏi khốn cảnh cũng được xem là một hồi duyên phận hiếm có!

Tương lai Ma thành chắc chắn nhận phần nhân tình này, mà Lâm đạo hữu cũng sẽ có một chỗ đặt chân ở trong Ma thành.

Ngoài ra, trận Truyền Tống vốn không giống thường, bí cảnh nơi đây vô cùng cổ quái. Nếu không có lệnh bài đặc biệt luyện chế phòng thân, trong khoảnh khắc sẽ bị phong bế tu vi mặc người khác định đoạt, vân vân…

Nhĩ Huyền là tu sĩ ở trong hoang dã, được tộc trưởng nhờ đi vào Ma thành giải quyết công việc, lại bị người khác dẫn vào một trận Truyền Tống, lúc này mới ngoài ý muốn bị vây khốn; Long Kiều Nhi tới từ yêu hoang xa xôi, vốn là muốn đi du lịch, không ngờ lại không gặp may. Tình hình Huyền Ngọc Tử cũng không khác so với hai người kia…

Một trận đại chiến kinh tâm động phách qua đi, năm người may mắn còn sống cùng nhau đi tới.

Lâm Nhất không phải một người liều lĩnh khinh suất, nhưng cũng không từ chố ý tốt của Minh Cơ. Trong lời nói của nàng kia đích thật có giả dối, nhưng ngược lại có thể khiến hắn tạm thời không gây thù hằn khắp bốn phương. Sau đó làm thế nào thì bao giờ thoát khỏi khốn cảnh trước mắt rồi tính.

Tuy rằng hang động sụp xuống nhưng cấm chế ở sâu trong vách động vẫn chưa bị hủy hết. Hơn nữa tình hình quân địch khó lường, không ai dám quá mức lỗ mãng.

Lâm Nhất có chút lưu luyến nhìn thoáng qua huyết đàm, lập tức có chút khinh thường lòng tham của mình.

Dùng máu huyết tu vi của người khác, thậm chí còn là tính mệnh để thành toàn cho bản thân, thật sự khiến người khác khinh thường.

Nhưng hạt châu huyết sát đã là vật của Lâm mỗ…

Lâm Nhất men theo cửa động đi ra ngoài, Huyền Ngọc Tử, Nhĩ Huyền, Long Kiều NHi cùng Minh Cơ đi theo sát phía sau.



Lúc năm người đi ra khỏi cửa động, cấm chế từng quen thuộc lần thứ hai phủ xuống.

Minh Cơ ra hiệu mọi người thi triển thủ quyết để khôi phục ba thành tu vi, có thể từ từ thoát thân. Nàng lại mang pháp môn truyền cho Long Kiều Nhi, đổi lại lời khen của đối phương!

Lâm Nhất lại không vội vã rời đi mà đang ngừng lại ở ngã giao chữ T trên đường. Hắn lấy ba lệnh bài hắc sắc treo ở bên hông, từng luồng ký hiệu vô hình chậm rãi xuất hiện bao phủ toàn thân hắn, hoàn toàn tiêu diệt cấm chế bốn phía. Một lát sau vẫn chưa hết lo lắng, phất tay ra hiệu nói:

- Lâm mỗ đi kiểm tra một chút, các vị cứ làm theo điều mình cho là đúng…

Quay ngược lại con đường giao lộ này chắc hẳn có Nguyên Tín Tử coi chừng. Phía sau có manh mối gì thật khiến người ta cảm thấy hiếu kỳ.

Lâm Nhất bỏ lại một câu nói liền đi thẳng về phía thông đạo đối diện, đi vào được vài bước liền dừng lại, xoay người.

Huyền Ngọc Tử nhắm mắt theo đuôi, trên mặt mang nụ cười nịnh bợ; Nhĩ Huyền cùng Long Kiều Nhi cũng rất tự nhiên theo sau. Minh Cơ thành thực đi tới phân trần cho mọi người:

- Đám người Nguyên Tín Tử tất nhiên không chịu bỏ qua, nói vậy chắc hẳn sẽ giữ ở lối ra. Ta phải hợp lực một chỗ để tránh bị áp chế…

Cô gái này tuy rằng vẫn mặc trang phục nam tử nhưng khuôn mặt lại trắng nõn như ngọc, hai hàng lông mày nhạt như núi xa cùng với hai mắt như nước, tăng thêm vài phần xinh đẹp và thanh nhã. Nàng nhẹ nhàng cười, có chút nịnh hót nói:

- Có câu dục tốc bất đạt. Lâm đạo hữu am hiểu sâu đạo này, ta cũng phải chịu thua…

Ngôn từ nhu hòa, nói ra cực kỳ tùy ý, giống như hiềm khích lúc trước đã biến mất không còn.

Lâm Nhất nhún vai, xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Con đường ra ngoài thông đạo này sâu hơn trăm trượng. Trong thần thức có thể thấy được cách đó không xa có vết tích hai cửa động.

Lúc đi tới hơn hai mươi trượng, đoàn người chậm rãi ngừng lại.

Một của động dài hơn một hai trượng bị che lấp bởi một luồng quang mang nhàn nhạt. Trên đó chớp động ký hiệu, tình hình trong đó mù mịt không rõ ràng.

Lâm Nhất nghỉ chân quán sát trong chốc lát, thò tay rạch một phát trên ngọc bài lấy xuống từ bên hông. Một luồng pháp lực u ám đột nhiên xuất hiện, tựa như gió mát vào nước, nhất thời giật mình rung động. Một tia sáng vặn vẹo đi qua, vang lên một tiếng nổ lớn, ngay sau đó cấm chế đóng kín bị mở ra, sơn động dài vài trăm trượng xuất hiện. Trong u ám có bảy tám người nữ có nam có, hoặc ngồi hoặc nằm, đều mang thần sắc ảm đạm không chịu nổi.



Thấy tình hình như vậy khiến Lâm Nhất ngạc nhiên.

Tám người trong động, bảy lão giả, một lão bà, tuy rằng bị phong cấm tu vi nhưng cảnh giới lại không tầm thường. Tình hình như thế tuyệt đối khác với đám tu sĩ bị dụ dỗ tới đây. Tám người này giống như đã ngây người ở chỗ này rất lâu, đều có lực cấm chế trên người.

Hai bên trong ngoài động nhìn nhau, Minh Cơ bỗng nhiên trố mắt kinh ngạc, kêu thất thanh:

- Thiên Ninh trưởng lão…

Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một vị lão giả ở sâu trong một góc sơn động chậm rãi xoay người lại. Sắc mặt tiều tụy, hai mắt hãm sâu, thoáng yên lặng, chần chừ nói:

- Ngươi là…

Đôi mắt chớp động hiện ra vẻ trống rỗng, hiển nhiên đã bị hủy không thể thấy mọi vật.

Minh Cơ vẫn khó có thể tin thở dài ra tiếng, trong lòng sốc nặng, có chút bối rối trả lời:

- Ta là Minh Cơ, học trò của Thanh Diệp, vô số vạn năm trước đã từng gặp mặt Thiên Ninh trưởng lão một lần! Đây là…

Nếu không đoán lầm, đối phương đều là cao nhân ma tu năm đó, lại bị cấm chế tu vi mà bị tàn phá. Lăng Đạo âm thầm làm ra chuyện kinh người như thế, không khác gì hành động khi sư diệt tổ…

Lão giả được gọi Thiên Ninh trưởng lão khẽ vuốt cằm, hờ hững nói:

- Thanh Diệp, Lăng Đạo đều là hạng người lòng muông dạ thú! Ma Hoàng thật may mắn khi thu nhận hai vị đệ tử giỏi như thế…

Thiên Ninh trưởng lão không còn nhớ rõ mình? Thần sắc Minh Cơ cứng đờ, nhịn không được nhìn chung quanh.

Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, có chút suy nghĩ.

Long Kiều Nhi vẫn như nam tử ôm cánh tay, gương mặt hiếu kỳ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play