Hắn vung tay, một luồng quang mang bén nhọn gào thét phóng tới.

Minh Cơ nói chuyện vẫn âm thầm phòng bị, đưa tay ném ra một vật, xoay người nhanh chóng chạy trốn. Trong nháy mắt một khối ngọc phù “ầm” một tiếng nổ vụn, khó khăn chặn kiếm quang đột kích. Mà bản thân lại nhân cơ hội trốn sang bên kia, mượn dùng huyết đàm cùng Lâm Nhất ngăn trở thế tiến công. Bên trong sơn động lớn như vậy nhưng căn bản không thể nào đi xa, có thể thấy được hắn vẫn không mất đi sự nhạy bén trong tình thế cấp bách!

Một kích không trúng khiến Tam Thủy có chút bất ngờ. Tuy rằng đối phương ẩn nấp tới nay, một khi động thủ khó tránh khỏi việc bại lộ tung tích. Tu vi cũng chỉ là Động Thiên sơ kỳ, lại vì có cấm chế mà không được hoàn toàn như thường, còn kém xa so với người lão luyện trầm ổn.

Thấy tình hình như vậy, Nguyên Tín Tử cùng đồng bạn hai mắt nhìn nhau, đều có suy đoán, bên trong ẩn chứa lo lắng. Hắn khó có thể tin lắc đầu, hỏi Minh Cơ:

- Ngươi chẳng lẽ là môn hạ Thanh Diệp, thật sự muốn đoạt lấy huyết sát…

Lời còn chưa dưới, năm vị cao thủ Động Thiên còn sót lại đều tản ra, thể hiện tư thế đề phòng nghiêm khác với Lâm Nhất cùng một phương huyết đàm, hai bên giằng co cách xa nhau hơn trăm trượng.

Huyền Ngọc Tử, Nhĩ Huyền cùng nữ tử trẻ tuổi kia đều không dám lỗ mãng, trốn vào trong một góc sơn động quan sát.

Lâm Nhất vẫn lăng không mà đứng, coi như không thấy động tĩnh bốn phía. Lòng bàn tay hắn nâng hạt châu huyết sát, không quên cúi đầu quan sát, khẽ xúc động. Phía dưới ba trượng dày đặc hắc khí, lửa cháy mạnh, huyết quang lóe ra, từng sợi ma khí từ từ dâng lên, xâm nhập vào trong cơ thể, chạy dọc theo kinh mạch, sau đó lại hội tụ tới khí hại, dĩ nhiên có thể dùng khiến tu vi chậm rãi tăng lên. Càng kinh người hơn là, trong vòng mười trượng, có ma sát âm hỏa ngăn trở căn bản không chịu sự quấy nhiễu của cấm chế. Chỉ cần bản thân không rời khỏi nơi này, quanh thân sẽ không bị ngăn trở, lại có thêm một nguồn suối pháp lực không bao giờ kiệt. Hơn nữa khí cơ huyết sát nơi đây cường đại, chẳng lẽ không thể giữ bảy vị cao thủ Động Thiên chu toàn…

- Ta là ai, không liên quan tới ngươi…

Hai bên đang tranh chấp, Lâm Nhất quay đầu nhìn thoáng lại, xoay người như muốn né tránh. Tâm tư hắn khẽ động, hỏi Minh Cơ trong ngoài không đồng nhất:

- Nếu ngươi có thể nói ra lai lịch của huyết sát này, có thể ta sẽ như ngươi mong muốn.

- Đừng nghe hắn nói bậy…

Tam Thủy dường như có chút kiêng kị, không cho Minh Cơ nói, ngắt lời:

- Việc đã tới nước này, ta nghĩ cũng không cần giấu diếm…

Lâm Nhất nhìn về phía trước, nga một tiếng, sau đó lại khẽ mỉm cười nói:



- Lâm mỗ thân bị giam trong ngục, cũng không muốn chọc vào thị phi. Xin Tam Thủy đạo hữu chỉ giáo nhiều hơn…

Tam Thủy đánh giá Lâm Nhất, thấy thần sắc hắn không giống giả bộ liền nói:

- Huyết sát bí cảnh nơi này do Tôn chủ nhà ta luyện. Mà Tôn chủ của ta là đồ tôn Thiên Hòang, thành chủ Trung Thiên, chỉ ở một phương cũng uy chấn bát hoang, không phải kẻ đầu đường xó chợ có thể đắc tội. Nếu ngươi thức thời hãy mau giao vật trong tay ra, để tránh chuyện bất ngờ…

Lâm Nhất chợt nói:

- Tôn chủ nhà ngươi chắc hẳn là Lăng Đạo…

Hắn vô tình hoặc cố ý xu nịnh một chút, giống như bị danh chấn của Lăng Đạo khuất phục. Sau đó giọng nói lại chuyển hỏi:

- Viên châu huyết sát này có tác dụng gì?

- Đây là vật tu luyện độc môn của Tôn chủ nhà ta, cũng không quan trọng lắm…

Tam Thủy không còn kiên nhẫn, giống như đang nói tới một vật không đáng tiền. Nếu nói bóng gió sẽ khiến một phương bạo loạn, thật sự không đáng. Hắn lo sợ có người sinh loạn, lại nói:

- Nếu ta đoán không lầm, người nọ chắc là môn hạ tới từ Diệp Thanh. Hắn có ý định cướp giật huyết sát, rắp tâm hiểm ác đáng sợ. Mà Diệp Thanh và Tôn chủ nhà ta có tình đồng môn, lại vì chức thành chủ mà sinh ra bất hòa…

Nói tới đây, Tam Thủy cười trừ, thành thật tiếp lời khuyên nhủ:

- Lâm đạo hữu tuổi trẻ tài cao, đừng để trượt chân thành hận! Giao huyết sát ra, trong Thiên Ma thành chắc chắn sẽ có chỗ ngồi cho ngươi…

Lời còn chưa dứt, Minh Cơ ở chỗ khác trong sơn động cười khẩy nói:

- Ha ha! Nhìn trái nhìn phải, hết lần này tới khác không chịu nói tác dụng của huyết sát, thật không biết người nào mới là dụng tâm hiểm ác đáng sợ…

Thân thể Lâm Nhất khẽ chuyển, ra vẻ đắn đo nói với Minh Cơ:

- Nguyện nghe nói chuyện, để Lâm mỗ xem nên giữ hay bỏ…



Mắt thấy đã sớm đại công cáo thành, ai bảo ngươi làm điều thừa này? Thần sắc Minh Cơ chần chờ, hừ lạnh một tiếng. Mà tình cảnh này không để cho hắn suy nghĩ nhiều, âm thầm cắn răng trả lời:

- Hồng Hoang có nhiều cường giả Động Thiên hậu kỳ, lại hiếm thấy có người lên thêm nữa. Mà Lăng Đạo vì độc bá trong Thiên Ma thành liền không từ thủ đoạn cô đọng huyết sát…

Nghỉ một chút rồi lại nói tiếp:

- Tương truyền đây gọi là bí pháp thượng khổ, dùng máu huyết tu vi vạn người mượn đường, có thể nắm chắc ba phần thăng tiến lên La Thiên cảnh. Dù gì cũng đủ giúp hạng người tầm thường đề thăng một bậc tu vi…

Nói tới đây, Minh Cơ tự thấy nói lỡ bỗng nhiên im lặng, sau vội vàng sửa lời:

- Xin Lâm đạo hữu nhượng lại huyết sát, đừng để Lăng Đạo đạt được ý nguyện…

Đám người Tam Thủy cùng Nguyên Tín Tử không để bị chậm ở sau, ra sức khuyên nhủ:

- Lâm đạo hữu hãy nghĩ lại…

Lâm Nhất giơ cao vật trong tay lên, thần sắc nghiêm chỉnh. Mà chỉ trong nháy mắt, hạt châu huyết sát đột nhiên không thấy bóng dáng.

Trong khoảnh khắc, bên trong sơn động vang lên tiếng quát mắng:

- Ngươi dám độc chiếm huyết sát… Giao bảo vật ra…

Thần sắc Lâm Nhất như thường, thở dài một hơi, lẩm bẩm:

- Cổ nhân có câu, thiên dữ bất thủ, phản thụ kỳ cữu; thì chí bất hành, phản thụ kỳ ương….

Hắn nhìn thoáng xung quanh, nhếch miệng nói:

- Đồ tốt như vậy, Lâm mỗ từ chối cũng thật bất kính…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play