Cùng lúc đó, hai bên giằng co phía xa chợt phát động. Tuy rằng binh khí chỉ có mấy thứ, mà gậy to búa bén tuy không thuận tiện nhưng lại liên quan tới sinh tử tồn vong sau cùng. Nếu rơi vào bàn tay trần, hoặc là giành được một cây côn gốc, hoặc là chỉ có thể nói mệnh không bằng người!

Râu quai nón Nhĩ Huyền cùng ba vị cao thủ Tiên Quân khác phe mình, không cần bắt chuyện đều không hẹn mà dùng hết tốc lực đi ra ngoài. Cho dù thế nào, chỉ có giành được binh khí vào tay mới có thể giành được tiên cơ!

Huyền Ngọc Tử quay đầu nhìn thoáng qua, không dám chần chừ cũng vội vàng đi theo ra ngoài. Đầu vẫn có chút cứng đờ nhưng tâm lại kiên định! Mà tên Minh Cơ kia sao lại chậm chạp không xuất động, chẳng lẽ hắn có bản lĩnh cướp giật binh khí của người khác?

Chỉ trong nháy mắt, trong bảy người đã có năm người đi ra ngoài. Còn sót lại hai người, một người đang tản bộ, người khác lại vừa đi vừa suy nghĩ.

Minh Cơ ngoài ý muốn dừng chân xoay người, trên khuôn mặt trắng nõn anh tuấn hiện lên chút nghi hoặc, nhanh chóng hỏi:

- Lâm đạo hữu! Vì sao dừng lại? Xin hãy đúng hẹn hành sự…

Bước chân Lâm Nhất tuy chậm nhưng vẫn liên tục tản bộ. Hắn thu hồi ánh mắt tuần tra, thoáng quan sát Minh Cơ, không đồng ý nói:

- Lâm mỗ yêu thích lùi một bước để đánh trả đối phương, có gì không thích hợp…

Lúc này Minh Cơ mới phát hiện phương hướng đi của Lâm Nhất, chính là bãi đá bên ngoài hơn trăm trượng. Thần sắc hắn khẽ động, thúc giục:

- Lâm đạo hữu! Ta và ngươi đã nói trước, việc này không nên chậm trễ…

Tuy nói vậy nhưng bản thân vẫn đứng yên, cũng không quên đưa mắt lưu ý tình hình chung quanh.

Lâm Nhất khẽ gật đầu, mang dáng vẻ đã nghe tiếp tục đi về phía trước, mà dưới chân vẫn không nhanh không chậm.



Nếu đã nói trước, đó chính là Minh Cơ tự mình động thủ, phá hủy huyết sát, chờ một chút…

- Ầm, ầm, ầm——

Ba tiếng nổ thình lình xuất hiện, đinh tai nhức óc.

Lâm Nhất vẫn đang bước chậm bỗng nhiên ngừng một lát. Đó là động tĩnh thi triển pháp lực?

Ở ngoài trăm trượng, tuy rằng ba vị lão giả phe mình đoạt trước một bước, nhưng vì tranh đoạt binh khí đều tự bấm động bí quyết, đồng thời thi triển tu vi Tiên Quân trung kỳ. Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, ba người xông tới đều lần lượt ngã dưới kiếm quang bén nhọn, ba người hắn khí thế hung mãnh, liên tục khoe khoang uy thế. Bốn người còn sót lại của đối phương thất kinh, cũng không rãnh quan tâm liền nhanh chóng quay đầu chạy trốn.

Cùng lúc đó, Nhĩ Huyền cùng Huyền Ngọc Tử đều tự giành được một thanh búa, mà dị tượng xảy ra thật ngoài dự liệu. Hai người bọn hắn sững sờ tại chỗ, có chút không biết làm sao, ba vị lão giả đều hiểu được thủ quyết phá cấm, vì sao phải vội vàng hành sự như vậy?

Trên thạch đài cách đó không xa, sắc mặt bảy vị cao nhân Động Thiên ngồi xem cuộc chiến đều biến đổi, nhịn không được hai mặt nhìn nhau. Đột nhiên Nguyên Tín Tử thất thanh nói:

- Đó là bí quyết phá cấm từ Ma Môn không truyền ra ngoài, sao mấy tiểu bối này biết được? Thế là thế nào…

Tam Thủy chính là người cầm đầu trong bảy người, bản thân có trách nhiệm to lớn. Hắn không suy nghĩ nhiều, quát lên:

- Các ngươi thật to gan lớn mật, khó thoát tử tội…

Sau đó đưa cao một ngón tay, nháy mắt trong sương mù sát bên bãi đá hiện ra ba hỏa quang màu đen.

Đám người Nguyên Tín Tử tỉnh ngộ, đều tràn ngập sát khí, rồi lại ngại vòng sắt lửa ma ngăn trở nên chỉ có thể để một mình Tam Thủy làm. Hôm nay cho dù xử tử cả đám người cũng không thể phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Nếu không đồng môn ở đây rất khó thoát tội!

- Ầm, ầm, ầm——



Lại vang lên tiếng nổ, ba vị lão giả lần thứ hai dễ dàng kết liễu ba đối thủ, ngay lập tức xác định được có tu vi hay không, mạnh yếu thế nào. Mà trong lúc ba người chưa chém tận giết tuyệt đối phương, ba sát khí đáng sợ mang theo chút hàn băng đột nhiên phóng tới. Không có tiếng kêu thảm thiết, không có tránh né, theo liệt diễm hắc sắc chợt lóe lên, giữa không trung hạ xuống một đống vụn nhỏ.

Người duy nhất may mắn còn tồn tại bên đối phương chính là một nữ tử, sớm đã hoa dung thất sắc. Mà hành động vẫn như gió, mượn nhờ địa thế ngăn trở bên trong sơn động, có vẻ cực kỳ mạnh mẽ mà linh hoạt dị thường, khó khăn tránh thoát hai lần sát chiêu trong tình thế nguy cấp. Trước sau chẳng qua chỉ trong chớp mắt, đồng bạn phe mình hầu như đã chết không còn. Nàng trong cơn tuyệt vọng liền quay đầu nhìn lại, khẽ ngạc nhiên!

Ba lão giả che giấu tu vi kia đã bị giết chết, bốn người khác cũng thừa dịp đuổi theo. Trong đó còn có một nam tử trẻ tuổi xa lạ, trên người của hắn có một loại khí cơ vừa khiến người ta không nói rõ, lại vừa quen thuộc.

Nữ tử không rãnh suy nghĩ nhiều, vài người này vừa tới liền chạy thẳng về phía Lâm Nhất, không kịp chờ đợi kêu lên:

- Cứu ta…

Một tiếng kêu cứu này không hề giả tạo, tự nhiên mà đến. Dường như đối phương không phải đối thủ sinh tử mà là một chỗ tin cậy duy nhất nàng có thể dựa vào lúc này!

Đột nhiên xuất hiện dị biến.

Tam Thủy vừa muốn tiếp tục, một nhân ảnh đột nhiên đứng lên bay thẳng tới huyết đàm. Hắn đột nhiên ngẩn ra, chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo.

Nguyên Tín Tử quá sợ hãi, lớn tiếng hô to:

- Có người cướp đoạt huyết sát, mau ngăn cản…

Dưới tiếng la to của hắn, một nhân ảnh nhanh như tia chớp bay về phía huyết đàm, còn không quên quay đầu lại nói:

- Huyền Ngọc Tử, Nhĩ Huyền, không được giết cô gái này…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play