Huyền Ngọc Tử hẳn là hàng năm bôn tẩu tại Hồng Hoang, không thiếu tin tức vỉa hè. Bất kể thật giả, dù sao cũng tốt hơn hai mắt mờ mịt của mình.
Lâm Nhất không đợi đối phương nói xong, hỏi:
- Vực ngoại, là phương nào?
- Ha ha. Ha ha.
Huyền Ngọc Tử thoáng sửng sốt, lập tức vùi đầu kêu lên thất thanh, ánh mắt thoáng nhìn, nói ra:
- Đừng nói ngươi không hiểu ngay cả Cửu Thiên Bát Hoang nha? Ngoài Trung Thiên còn có vô số thế giới khác. Còn có Tu Di giới tử, Càn Khôn vạn thiên, không phải trường hợp cá biệt.
Trong giọng nói của hắn mang theo oán trách, câu hỏi vừa rồi coi như là trêu cợt. Ngẫm lại cũng thế, xuất thân Hồng Hoang, có người nào không biết những việc dễ hiểu này chứ?
Lâm Nhất nhìn Huyền Ngọc Tử làm điệu làm bộ, rất muốn đá cho hắn một lần nữa.
Người này bất nam bất nữ đấy, chẳng lẽ đầu sai thai rồi sao? Nhưng niệm tình hắn không hề có ác ý, cho nên tạm thời lắng nhịn.
Cái gọi là kế thừa Trung Thiên thành ấy, tranh quyền bính, không liên quan đến mình. Bất quá, cảnh lao tù trước mắt, nếu như ma tu quấy phá thật là phiền toái. Hãm sâu ở đây nhất định khó có thể thiện được rồi. Mà sơ lâm Hồng Hoang, thực bất tiện dễ dàng gây thù hằn. Một Thiên Hoang Cửu Huyền thượng nhân liền đủ cho người ta nhức đầu, lại dẫn đến vô số Động Thiên cao thủ ma tu, sau này đừng mơ tưởng yên tĩnh.
Việc đã đến nước này, có thể nào tùy tâm mong muốn?
Nếu thật như Huyền Ngọc Tử nói, yêu hoàng và Ma hoàng chính là bễ nghễ thiên địa, cũng không dễ dàng hiện thân, không biết có tính cơ hội cứu vãn duy nhất chuyến này hay không. Động Thiên cao thủ đã khiến người khó có thể đối mặt, La Thiên cảnh cao nhân chỉ có ngước dừng mà thôi.
Ngoài ra, trong Thiên Ma thành đã có bảo vật Tiên Hoàng lưu lại, nói không chừng chính là có giấu kinh văn Càn Nguyên tháp. Bất kể như thế nào, ngày sau nhất định phải đi tới một lần.
Chỉ có Động Thần kinh tới tay, Tam Hoàng kinh mới tính là đầy đủ hết. Đây chính là chỗ dựa duy nhất để đối mặt với Cửu Huyền, cùng với nhiều cường địch khó lường.
Lâm Nhất suy nghĩ kĩ một lát, ngược lại mỉm cười, thờ ơ tự nhiên hỏi han:
- Huyền Ngọc Tử, ngươi là học trò của vị cao nhân nào, có thể nói một chút hay không?
Huyền Ngọc Tử sáng ngời hai mắt như gặp được vật hi hãn vậy, ngạc nhiên nói:
- Ôi. Ngươi cười.
Sắc mặt Lâm Nhất cứng đờ, thầm hừ một tiếng.
Huyền Ngọc Tử tự cho rằng Lâm Nhất tiếp nạp hắn, thở dài một hơi, vốn định nhân cơ hội tới gần chút ít, nhưng lại ra vẻ mấy phần căng thẳng, mơ hồ nói huyền diệu:
- Ta chính là môn hạ của Cửu Huyền thượng nhân.
Đuôi lông mày Lâm Nhất khẽ nhếch lên, khóe miệng nổi lên một chút lãnh ý.
Vừa lúc đó, xa xa lóe lên một vệt sáng. Cửa động mở ra, xuất hiện hai bóng người.
Một là Nhĩ Huyền râu rậm trước đây, sắc mặt trắng bạch, cả người đầy huyết, đi đứng lảo đảo. Nhìn tình trạng của hắn, hiển nhiên là mới vừa trải qua một cuộc chém giết, tuy rằng giữ được tánh mạng nhưng thương thế không nhẹ.
Người còn lại trở về khiến mọi người ở đây vô cùng bất ngờ. Đó là một nam nhân mặc ti bào màu xanh, sắc mặt tái xanh mà sát khí quấn thân.
Trong sơn động mọi người đua nhau đứng dậy nghênh đón, có hàn huyên, có hỏi thăm, đơn giản muốn mượn cơ hội tìm hiểu tình hình ở ngoài động.
Huyền Ngọc Tử không quên lôi kéo làm quen cùng Lâm Nhất, bò dậy lân la tới.
Nam nhân ti bào không nói một lời, một mình đi tới góc ngồi xuống.
Nhĩ Huyền không tránh né, mặc kệ mọi người vây quanh. Đợi hắn đi sâu vào sơn động, thoáng đứng vững, xoay người lại, ngậm huyết phun nước bọt, mắng:
- Nói là thắng liên tiếp ba trận là được mạng sống cũng bái nhập môn hạ Ma tu. Ta phun nước bọt a. Lão tử chính là yêu tu, sao có thể bị tu nhục này.
Hắn phùng mang trợn má, tỏ ra cực kỳ phẫn nộ.
Thấy thế, mọi người nhân cơ hội hỏi...
- Năm người kia đi nơi nào?
- Vô duyên vô cớ, vì sao phải so đấu chém giết.
- Pháp lực chế ngự, động thủ đọ sức cùng người như thế nào?
- Vì sao phải giam giữ ta? Thật không có đạo lý.
Nhĩ Huyền trừng hai mắt lướt qua bốn phía, muốn nói lại thôi.
Lúc này có người nói tiếp:
- Tu nhục đã thuộc về may mắn, còn sống rời đi mới là mạng lớn. Cuối cùng khó thoát khỏi cái chết.
Mọi người nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy nam nhân tia bào hừ lạnh một tiếng mà không nói thêm nữa.
Nhất thời, chim yến tước trong sơn động không tiếng động.
Không biết từ khi nào, bảy ngày lại qua đi.
Trong bảy ngày này, sơn động càng thêm nặng nề. Có thể là ảo tưởng tan vỡ hay là tiên đoán bất tường đã có ấn chứng, mọi người không khỏi lo sợ không yên, ai ai cũng chờ đợi vận mạng cuối cùng hàng lâm trong sự đau khổ.
Nam nhân ti bào (áo sợi) cũng không để ý tới, bộ dáng cao ngạo. Nhưng dường như hắn rất thưởng thức sự hung hãn của Nhĩ Huyền, bất ngờ ném lọ đan dược tới.
Sau khi Nhĩ Huyền nuốt viên đan dược, vội vàng nghỉ ngơi thương thế. Hắn không hề biết có may mắn thoát khỏi gian nan một lần nữa hay không, chỉ có thể cắn răng ráng chống đỡ toàn lực ứng phó.
Lâm Nhất không nằm nữa mà nhắm mắt tĩnh tọa.
Huyền Ngọc Tử sớm đã không có hứng trí bắt chuyện, nhưng vẫn canh giữ ở bên cạnh Lâm Nhất không chịu rời đi. Trong khốn cảnh, tìm người bồi bạn, hoặc có thể là khủng hoảng một chút.
Khi cửa động lại lóe lên quang mang một lần nữa, Nguyên Tín Tử kia đúng hạn lại tới.
Trong sơn động, mọi người từ từ đứng dậy, tất cả đều lo sợ bất an.
Huyền Ngọc Tử lúc này tuyệt đối không dám tham gia náo nhiệt, mà tới gần Lâm Nhất, lặng lẽ nằm xuống. Trong góc động âm u, hoặc có thể thật sự tránh thoát được một kiếp, còn chưa thể biết được. Hắn hung hăng nhắm hai mắt lại, kiệt lực tưởng tượng tình hình đặt mình ở bên ngoài.
Vừa lúc đó, tiếng Nguyên Tín Tử phân phó truyền đến:
- Ngươi, ngươi, ngươi. Còn có hai người một ngồi một nằm kia, đi ra ngoài cho lão phu.
Nghe tiếng, Huyền Ngọc Tử chợt xoay người mở mắt, chỉ thấy phương hướng theo ngón tay của Nguyên Tín Tử, đúng là hai người mình và Lâm Nhất. Hắn khó có thể tin thốt lên tiếng ahh…, nhưng không dám thất lễ, bò dậy mà hối hận không thôi, ấp úng nói:
- Không đúng dịp như vậy chứ. Nếu sớm biết như vậy thì cần gì chứ.
..
Vô Tiên quyển thứ hai Vân Tế Thương Hải
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT